Tuấn:
|
Ừ, nhiều nắng thì hoa sẽ nở, đúng thật, hay thật cô làm
nghề gì?
|
Hạ:
|
Em làm nghề nuôi dạy trẻ, giống nghề của mẹ em khi xưa.
|
Tuấn:
|
Một nghề rất cao cả, nhân đạo, nhân ái, nhân tình…
|
Hạ:
|
Nghề PCCC của các anh mới là cao cả, nhân đạo, nhân ái,
nhân tình hơn.
|
Tuấn:
|
Nghề của cô là nghề lo cho tương lai một dân tộc
|
Hạ:
|
Nghề của anh là nghề lo cho an bình của một dân tộc. Nghề đó
đòi hỏi người chiến sĩ phải dũng cảm hy sinh mình…
|
Tuấn:
|
Nghề của cô cũng đòi hỏi lòng kiên trì, bao dung và hy sinh
lớn cho mầm non đất nước… thật cao quí!
|
Hạ:
|
Nghề của anh cao hơn!
|
Tuấn:
|
Nghề của cô cao hơn!
|
Hạ:
|
Không, nghề của anh cao hơn!
|
Tuấn:
|
Không, nghề của cô cao hơn…
|
Mẹ:
|
(Bên trong vọng ra) nghề nào cũng cao quí cả. Các con hãy
thắp nến lên, chuẩn bị ngồi vào bàn…
|
Tất cả:
|
Vâng ạ.
|
Hạ:
|
Trước khi ngồi vào bàn, em chân thành cám ơn anh đã chữa
cháy cho tình em hôm nay…
|
Tuấn:
|
Đừng nói nặng lời thế Mai Hạ!
|
Hạ:
|
Sau sinh nhật hôm nay, anh còn đến nhà em nữa không?
|
Tuấn:
|
Còn nghề PCCC tôi còn đến mà!
(Bên trong tiếng mẹ kêu: Cháy, cháy, cứu, cứu…)
|
Hạ:
|
Kìa cháy rồi, bếp cháy rồi (lao vào bếp).
|
Tuấn:
|
(Ôm bình chữa cháy lao vào – Ngọn lửa rừng rực, tiếng kêu cứu ồn ào và rồi ngọn lửa tắt. Mọi người chạy ra thở hổn
hển).
|