1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Tiểu phẩm - Ghi chép

Vì nhân dân quên mình

26/10/2021
VÌ NHÂN DÂN QUÊN MÌNH
Tác giả: An Ninh

Nhân vật

1.     Công an Thành

2.     A Páo

3.     Thào Mí

4.     Một số diễn viên khác: 2 đồng chí cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ; một vài người dân.

Cảnh

Tại chân một ngọn núi gần bản H’mông, A Páo đang rón rén định bắt con bươm bướm đậu trên mỏm đá, thì bất ngờ Thào Mí từ mỏm đá khác nhô lên. Thào Mí cầm một cành cây nhỏ ném, khiến con bướm bay đi mất. A Páo kiễng chân nhìn về phía Thào Mí. Thào Mí liền thụp đầu xuống để nấp.

A Páo:                  (mỉm cười rất hiền) Thào Mí à, ta định bắt con bướm đẹp để tặng Thào Mí trước lúc về Hà Nội học. Vậy mà Thào Mí lại làm nó bay mất. Cái bụng ta buồn quá, buồn quá! (ngồi xuống tảng đá. Thào Mí từ từ nhô khỏi tảng đá rồi đến bên A Páo).  

Thào Mí:             A Páo à, ngày mai A Páo trở thành sinh viên Đại học Lâm nghiệp rồi, chỉ còn ta ở lại với cái núi cái rừng này thôi. A Páo mà bắt con bươm bướm thì ta ở đây đùa nghịch với ai?...

A Páo:                  Ừ nhỉ. Mấy mùa trăng về rồi trăng lại đi. Rừng núi vẫn hoang vu trơ trụi. Cây to, cây nhỏ bị bọn người xấu chặt hết. Chim muông, ong bướm rủ nhau đi trốn… Nhưng Thào Mí đừng buồn! Ta đi học xong cái đại học, sẽ mang khoa học về làm cho núi rừng xanh tươi trở lại. Rừng sẽ lại hùng vĩ như xưa.

Thào Mí:             (giọng hạnh phúc) Ôi, đến lúc đó ong bướm, chim rừng lại rủ nhau về làm tổ. Con nai, con hoãng lại có cỏ có lá mà ăn... Cứ nghĩ đến thôi mà lòng ta vui quá!

(Chợt có mấy người dân bản đi đến. Trên tay họ là những bọc to được gói bằng lá cây. Tất cả mọi người nhìn thấy A Páo đều tươi cười, nói giọng vui vẻ).

Người 1:               A Páo à, nghe tin A Páo chiều nay về xuôi học đại học, ta mang cho A Páo gói xôi bảy màu để ăn đường đây.

Người 2:               Biết A Páo thích món thịt gà đen của người H’mông… ta dành mang cho A Páo đây.

Người 3:               Còn đây là bánh ngải cứu, tặng cho A Páo!

Người 4:               A Páo cầm lấy túi mận, túi đào này… xuống Hà Nội làm quà cho các bạn nhé!

Người 3:               Lần đầu tiên bản ta mới có người được vào đại học, A Páo phải làm cho người H’mông tự hào nhiều nhiều đấy!

A Páo:                  (xúc động) Dân bản tốt quá! Ta hứa sẽ học chăm chỉ hơn con ong rừng để mang kiến thức về cho bản mình hết đói, hết khổ.

(Chợt sấm chớp nổi lên ầm ầm. A Páo hét lên…)

A Páo:                  Lũ nguồn đổ về đấy! Mọi người mau tìm chỗ nấp sau những tảng đá to đi!

(Mọi người sợ hãi chạy nấp sau những tảng đá, nhưng có một người (người 3) vì quá sợ đã bỏ chạy lên tảng đá to nhất. A Páo vội vã đuổi theo. Sau khi dùng sức ấn người đó vào một hốc đá thì A Páo bỗng trượt chân tuột xuống phía sau tảng đá).

Thào Mí:             (hét lên) A Páo! (toan lao ra thì một người dân vội nhoài người ra kéo tay Thào Mí lại…)

Người 2:               Không được đâu, Thào Mí!

(Trong bão lũ sấm chớp… vang lên tiếng gọi khẩn cấp).

Tiếng gọi:            Alo, 114 phải không? 114 phải không? Có người bị nạn. Cấp cứu, cấp cứu!

(Tiếng sấm chớp, tiếng mưa lũ chợt ngớt… Mọi người từ trong các hốc đá run rẩy bước ra nhìn nhau rồi nhìn quanh).

Thào Mí:             (sợ hãi) A Páo, A Páo đâu rồi?

(Tất cả mọi người vội chạy quanh, vừa tìm vừa thảng thốt gọi...).

Mọi người:                    A Páo, A Páo à…

(Chợt một người nhìn ra xa rồi vui sướng reo lên).

Người 1:               Công an 114 đến rồi!

(Tất cả mọi người chạy vội,  ứng trên các mỏm đá, ánh mắt hướng về phía cảnh sát 114, tâm trạng chờ đợi. Ba chiến sĩ cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ khẩn trương chạy đến).

Thành:                 (giọng vội vã) Chào bà con, chúng tôi nhận được tin báo ở khu vực này vừa gặp lũ quét.

Thào Mí:             Các anh cảnh sát ơi, cứu A Páo! A Páo bị nước cuốn trôi mất rồi.

Người 3:               A Páo thấy ta bị dòng nước cuốn, A Páo lao vào cứu ta… Ta chỉ thấy nước cuốn chặt rồi kéo A Páo đi. (khóc) A Páo à…

Thào Mí:             Anh cảnh sát à, cứu A Páo nhanh đi!

Tất cả:                 (nhao nhao) Đúng đấy! Cứu A Páo ngay đi!

Thành:                 Bà con… bà con cứ bình tĩnh, để chúng tôi làm việc.

(Âm nhạc… Các chiến sĩ nhanh chóng tản ra tìm kiếm. Thành chạy lên tảng đá to chính giữa sân khấu, quan sát một lúc rồi chợt kêu lên).

Thành:                 Đây rồi!

(Mọi người chạy lại. Thành chỉ xuống phía sau tảng đá).  

Thành:                 Rất có thể dòng lũ xoáy mạnh đã khoét và tạo thành một cái hố sâu, cuốn theo cả con người.

(Thào Mí vội chạy lên tảng đá, khum tay gọi vọng xuống).

Thào Mí:             A Páo! A Páo ơi!... Có nghe thấy tiếng ta gọi không?

(Thành chạy xuống chính giữa sân khấu. Hai chiến sĩ đến bên chờ lệnh).

Thành:                 Nạn nhân có lẽ bị nước cuốn, chắc đã mắc kẹt dưới hố sâu.

Thào Mí:             (đẫm nước mắt) Các anh công an ơi, mau cứu A Páo đi! Chiều nay A Páo phải ra bến xe về thủ đô học đại học rồi.

Chiến sĩ 1:            Vậy ta phải làm sao bây giờ, thủ trưởng?

Chiến sĩ 2:            Thủ trưởng để em xuống xem sao.

(Thành nhìn đồng đội của mình rồi lại nhìn miệng hố, vẻ suy tính).

Thành:                 Miệng hố rất nhỏ. Khó khăn đây! (chợt dứt khoát) Đưa tôi cuộn dây!

(Hai người đưa cho Thành cuộn dây chuyên dụng. Thành chạy lên mỏm đá, thả dây xuống. Mọi người hồi hộp chờ đợi. Chợt Thành reo lên).

Thành:                 Có người nắm vào sợi dây rồi! Vậy là nạn nhân còn sống. (nói vọng xuống) Nắm chặt lấy sợi dây nhé! Chúng tôi sẽ kéo anh lên!

(Hai chiến sĩ chạy tới giúp Thành kéo lên. Chợt tất cả cùng ngã. Mọi người vội vã rút dây lên).

Chiến sĩ 1, 2:       Thế là thế nào ạ? Giờ phải làm sao đây thủ trưởng?

Thành:                Nạn nhân đã nắm được đầu dây, nhưng… (suy nghĩ) có lẽ là… khi được kéo thì anh ta lại bị một vật cản nào đó giữ lại nên phải buông tay ra.

Chiến sĩ 1:            Có khi nào nạn nhân bị đá đè, chèn lên cơ thể không ạ?

Thành:                 Rất có thể… Các cậu ước lượng cái hố này sâu bao nhiêu mét?

Chiến sĩ 2:            Dạ, em đã đo đoạn dây, có lẽ sâu khoảng 15 mét.

Thành:                 Vậy là sẽ khó khăn đây.

Chiến sĩ 1:            Để em điện thoại về đơn vị, xin tăng cường thêm lực lượng.

Chiến sĩ 2:            Đúng đấy, và mang theo máy móc, dụng cụ giải cứu!

Thành:                 Không kịp. (suy tính) Người nằm dưới độ sâu 15 mét sẽ không đủ không khí để thở lâu. Vả lại, sườn núi này gồ ghề khó đi, phương tiện nào lên đây được?! Có gọi đông quân cũng rất khó đào khoét được miệng hố, vì toàn là đá tảng.

Chiến sĩ 1:            (quyết tâm) Thủ trưởng để em xuống thử!

Thành:                 (ngừng một giây) Các cậu to thế này thì làm sao lọt được vào cái hố bé kia.

Chiến sĩ 2:            Vậy ta nên làm sao ạ?

(Thành lấy dây, buộc vào hai chân mình. Hai chiến sĩ thảng thốt).

Chiến sĩ 1, 2:        Thủ trưởng định làm gì thế này?

Thành:                (giọng điềm tĩnh) Không thể xuống được bằng tư thế thẳng đứng, thì ta sẽ chúc đầu xuống trước.

Chiến sĩ 1:            Không được, như vậy sẽ rất nguy hiểm thủ trưởng ạ!

Chiến sĩ 2:            (lo lắng) 5 hôm trước, trong một lần cứu người bị nạn thủ trưởng đã bị một thanh xà gồ rơi trúng người, vết thương còn chưa khỏi hẳn…

Thành:                 Không còn nhiều thời gian nữa. Các cậu không nhìn thấy ánh mắt của dân bản đang hi vọng vào chúng ta hay sao?! (lên tảng đá) Nào, hai cậu cầm chắc dây vào!

(Thành bò dần xuống. Hai chân buộc dây dần khuất sau tảng đá… Âm nhạc… Hai chiến sĩ thả dây xuống. Dân bản đứng quanh, hồi hộp chờ đợi…Nhạc chuyển… hai chiến sĩ gắng sức kéo dây lên. A Páo xuất hiện. Mọi người reo lên mừng rỡ).

Mọi người:                    A Páo!... A Páo!...

Thào Mí:             (vội chạy lên mỏm đá) A Páo, còn công an Thành đâu?

A Páo:                  (nghẹn ngào) Công an Thành…  (khóc) Chắc không lên cùng được rồi.

Mọi người:           (đau thương) Giàng ơi!...

Chiến sĩ 1:            (bình tĩnh) Mọi người đưa A Páo xuống chân núi nghỉ ngơi, để chúng tôi thả dây xuống xem sao.  

Chiến sĩ 2:            Đúng đấy. Hãy tin vào chỉ huy của chúng tôi! Anh ấy không dễ bị khuất phục đâu!

(Âm nhạc… Mọi người dìu A Páo khập khiễng đi xuống, rồi tản ra các góc, vẻ chờ đợi... Hai chiến sĩ lại dòng dây xuống. Chợt sấm chớp, mưa lũ ầm ầm. Lời thơ vang lên tha thiết).

Sấm vang chớp giật

Mưa rơi, mưa rơi

Nước đang dâng lớn

Thương anh, anh ơi

Anh mang thân mình

Cứu người bị nạn

Hôm nay thời bình

Sao như bom đạn

Ôi dòng nước dữ

Chôn sâu bao người

Xóa đi nụ cười

Vùi muôn giọt khóc…

Anh yêu dân lắm

Anh thương bản nhiều

Chỉ bởi một điều

Vì dân tất cả!

 (Âm nhạc chuyển… Hai chiến sĩ công an phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ đứng chết lặng, nhìn xuống miệng hố, rồi từ từ khuỵ xuống…).

Chiến sĩ 1,2 :        (nghẹn ngào) Thủ trưởng!... Thủ trưởng ơi!...

(A Páo vội khập khiễng lao lên miệng hố rồi nhìn xuống…)

A Páo:                  (kêu lên đau đớn) Giàng ơi, sao lại thế này?

Tất cả:                 Có chuyện gì thế?

A Páo:                  Cái hố ngập hết nước rồi!

Tất cả:                 Giàng ơi!... Cán bộ công an ơi!...

(Một nét nhạc buồn. Mọi người bất lực nhìn cái hố. Họ buồn bã tiến về phía tiền đài sân khấu rồi ngước nhìn trời… Chợt trên mỏm đá cao, Thành xuất hiện. Người anh ướt sũng).

Thành:                 (mỉm cười, giọng bình thản) Tôi đây!...

Chiến sĩ 1, 2:        (reo lên) Thủ trưởng!...

Mọi người:                    Công an Thành!...

Thành:                 Dòng nước lũ đã cuốn A Páo xuống dưới sâu lòng đất, nhưng cũng chính dòng nước đó đã nâng tôi lên khỏi miệng hố sâu. (suy tư) Vậy là… lũ hại người, nhưng chính lũ lại cứu người! Dòng lũ sẽ không thực sự nguy hại nếu như chúng ta biết ngăn lũ và hướng dòng chảy để phục vụ đời sống con người… (với A Páo) Nghe nói A Páo đang trên đường ra bến xe để về thủ đô học Đại học Lâm nghiệp.

A Páo:                 Phải rồi đó. Học xong nhất định A Páo sẽ làm theo lời cán bộ công an: bắt dòng lũ phải phục vụ dân bản!

Dân bản:             Hoan hô A Páo!

Thành:                Tiện xe chúng tôi về đơn vị, A Páo đi cùng nhé!

A Páo:                  Ôi, vậy hay quá! Hay quá!

Thào Mí:             (xúc động) Cảm ơn, cảm ơn các anh cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ!

Âm nhạc… Mọi người vẫy chào tạm biệt nhau – các chiến sĩ cảnh sát phòng cháy chữa cháy và cứu nạn cứu hộ cùng A Páo khuất dần, khuất dần… sau dãy núi xanh mờ... Giai điệu điệp khúc nhạc bài “Vì nhân dân quên mình” vang lên, bay cao, bay xa…


Tác phẩm tham dự Cuộc vận động sáng tác VHNT về lực lượng cảnh sát PCCC & CNCH
 
Người Hà Nội
https://nguoihanoi.com.vn/vi-nhan-dan-quen-minh_269611.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)