Chiêu quân
Gió lặng, mây in, nước lững lờ
Trôi về Hán quốc, góc trời xa
Hai con chim nhạn bay giao cánh
Dăm thẳng xe tung cát bụi mờ.
Xa giục thêm gần cửa ải xa,
Vương phi buồn thảm nỗi chơ vơ,
Nét hoa thêm đượm tình lưu luyến,
Cuối mắt ngập ngừng hạt lệ sa.
Nhớ lại tình xưa, giấc mộng vàng,
Âm thầm trông tưởng bóng mây tan,
Bàng hoàng chưa biết mơ hay tỉnh,
Khoảnh khắc xe đà đến ải quan.
Thành Hán trong sương lẫn bóng cờ,
Xe bay, trông dõi mỗi dần xa,
Chiêu Quân sực tỉnh cơn ngây ngất,
Mắt tưởng còn trông ướt lệ mờ?
Quá quan, Phiên tướng lại bên xe
Xuống ngựa cùng nhau đến lạy quỳ
Kính cẩn tâu: “Giang sơn gấm vóc,
Từ nay là riêng của Vương Phi”.
Đôi mắt Chiêu Quân vẫn lạnh lùng,
Cao trông theo dõi bóng mây hồng,
Lững lờ trông lại hoàng cung Hán,
Bên chốn Quân Vương đang ngóng trông.
Xe giục, đường veo, cát bụi bay,
Xa mang Vương hậu với lòng say
Trông vời trời Hán, non ngàn khuất,
- Cây lạ bên đường gió lắt lay.
1934
Vũ Đình Liên/Người Hà Nội