Sáng trăng sáng cả vườn chè Một gian nho nhỏ đi về có nhau.
Thời trước
Sáng trăng sáng cả vườn chè
Một gian nho nhỏ đi về có nhau.
Vì tằm tôi phải chạy dâu,
Vì chồng tôi phải dầu hao bấc gầy
Chồng tôi thi đỗ khoa này,
Bõ công kinh sử từ ngày lấy tôi
Kẻo không rồi chúng bạn cười,
Rằng tôi nhan sắc cho người say sưa.
Tôi hằng khuyên sớm khuyên trưa:
“Anh chưa thi đỗ thì chưa động phòng”.
Một quan là sáu trăm đồng,
Chắt chiu tháng tháng cho chồng đi thi.
Chồng tôi cưỡi ngựa vinh quy,
Hai bên có lính hầu đi dẹp đàng
Tôi ra đón tận gốc bàng,
Chồng tôi xuống ngựa cả làng ra xem.
Đêm qua mới thật là đêm,
Ai đem trăng giãi lên trên vườn chè?
Nguyễn Bính/Người Hà Nội