Bài thơ Mùa... của Bùi Việt Phương
Những mùa hoa tưởng nhớ cánh rừng
Sót lại hàng cây bên phố người dưng
Bốn phía nhà cao, bốn phía là chuyện mới.
Có một thời, cây nhiều, cho em đợi
Um tùm đời nhau,
ai nỡ quên mùa,
Em cứ làm mưa, cứu rừng bằng nước mắt
Nào đâu biết thời gian lan như lửa.
Dưới lộc biếc xanh đã gom xong mảnh vỡ
Mảnh sành dưới này
nhiều hơn cả trên ấy tiếng chim
Những cái rễ đã già, trách cứ vẫn xiên ngang
Anh có là gì đâu?
anh vẫn phải đi tìm...
Em về phố mùa thu đôi mắt túi ba gang
Sao gom hết vàng mười bay theo gió,
Ai cũng có một hàng cây đứng đó
Đợi ta ngước nhìn lên thân thuộc đến rùng mình
Có ai nói gì đâu hoa vẫn nở vô minh
Nhiều năm giấc ngủ của ta thiếu bóng cây,
...Còn cánh rừng đang thức.
Bùi Việt Phương/ Người Hà Nội
http://nguoihanoi.com.vn/bui-viet-phuong_258755.html