Sớm xuân thường bao giờ cũng gợi nhớ cho ta những kết quả chưa hoàn tất, những dự định còn rất mới mẻ, chưa thể định hình trọn vẹn. Nhưng cái sự bối rối mênh mang ấy làm cho ta tự tin hơn trong cái nhịp tuần hoàn của trời đất, lòng người...
Khi kết thúc một năm, bước vào năm mới với biết bao hy vọng tốt lành: Người về chưa thấu nỗi người/ Sớm xuân thả xuống nhịp đời vần xoay. Vâng, người thơ này cũng đã vào tuổi “xưa nay hiếm”, việc đời đã trải vần xoay thế sự đã từng mà cũng thấy “ngổn ngang trăm mối bên lòng”. Chao ôi, thời gian “ngày tháng thoi đưa” vùn vụt qua nhanh mà khi nhắc nhớ lại, thấy nhiều hụt hẫng, chưa thể lấp đầy việc người, chuyện đời trong hành trang tinh thần của mình: Thoắt thôi tuổi đã luân ngày/ Việc còn dang dở nào hay bạc đầu/ Chuyện giờ tính trọn được đâu/ Mà lo những thể mai sau vội gì. Và người thơ này cũng tự an ủi mình, nhắc nhở mình, “đong đếm” từng bước đi, từng thời khắc mà tự tin hơn trong cuộc đời vốn truân chuyên này: Bước từng bước từ tự đi/ Phòng cơn gió khát nhỡ khi trái mùa. Nghĩa là nhà thơ Vũ Xuân Hoát đã lường hết mọi sự, mọi trắc trở của cuộc đời, của một người biết lo toan hoạch định, đã thấy lẽ đời, đo hết nông sâu thế sự, để rồi: “ta tính đất trời ta định đời ta”. Trong chuyển giao mùa, khi: Đỏ tầng bàng rụng cuống đông/ Chim khuyên chiu chíu hót trong thảm trời, trong ngàn ngạt: Ngang mày lá bay như mưa ấy của sự chuyển mùa, của đất trời vào xuân, lòng thi nhân mở ra quang quẻ với hồn thơ, hồn người ngạc nhiên đến ngỡ ngàng, bừng nở rạng ngời trong sớm xuân này: Nõn tơ mở búp mới vừa đó chăng?
NHN
https://nguoihanoi.com.vn/som-xuan-voi-bao-hy-vong-tot-lanh_271748.html