1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Truyện - Chân dung

Xuân mới

14/01/2021
Minh họa của Nguyễn Văn Đức
 
Năm nào chị cũng ngẩn ngơ nhìn cây đào trước sân trổ hoa rực rỡ. Những cánh đào ấy thắm như môi người thiếu nữ, ướp thêm nắng xuân nên càng đẹp. Nhưng với chị, hoa càng đẹp bao nhiêu thì lòng chị càng thấy trống vắng bấy nhiêu. Ngoài kia, người ta đi chơi tết rầm rầm, tiếng cười chen lẫn tiếng xe ồn ào làm lòng chị càng thêm não nuột. 
 
Chị cứ ngắm hoa đào là lại nhớ tới người ấy. Cây đào đã được người ấy sang tận thị xã mua và trồng ở đó vào một mùa xuân đẹp nhất. Mùa xuân đẹp nhất đời chị. Có lẽ chị cũng chẳng thể ngờ mình lại có được một mùa xuân hạnh phúc như thế. Niềm hạnh phúc bất ngờ làm cho chị trẻ ra, cười tươi và duyên dáng. Chị cảm thấy mùa xuân như ngấm vào trong mình ấm áp, xung quanh mọi thứ đều tươi tắn và vui nhộn. Chị nhận thấy từng làn gió xuân thơm tho thổi vào hồn mình lâng lâng nhẹ dịu. Chị thấy yêu ngôi nhà nhỏ của mình, yêu ngõ xóm, yêu từng nhành cây chiếc lá. Chị biết ơn người ấy đã mang đến cho chị một mùa xuân như thế.
 
 Mẹ chị nhìn con mình vui mà ứa nước mắt. Chỉ chừng ấy thôi là một người mẹ đã thấy an ủi phần nào khi đứa con vốn chịu nhiều thiệt thòi của mình hạnh phúc. Trên khuôn mặt nhăn nheo cũng sáng bừng lên nét cười rạng rỡ. Nhưng rồi bà cũng chợt lo lắng, một nỗi lo lắng mơ hồ, xa xôi làm cho bà cảm thấy bất an. Nhưng thôi, nó vui vẻ được phút nào thì mừng phút ấy.
 
Rồi người ấy cũng về thành phố và hẹn sẽ sớm quay trở lại. Chị còn đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc nên cảm thấy tiếc nuối vô cùng. Chị ở lại và mong chờ từng ngày… chờ người ấy quay lại. Chị chờ mãi, chờ đến mấy năm mà chẳng thấy bóng dáng người ấy đâu. Thằng cu Bi đã lên sáu mà chưa một lần được gặp bố. Chị thương nó quá. Không hiểu vì sao chị vẫn cứ tin chắc chắn người ấy sẽ quay lại vào một mùa xuân, khi cây hoa đào nở hoa nhiều nhất. Chị tin thế.
 
***
Mùa đông đến sớm và rét quá. Những cây ngô ngoài đồng bị những cơn gió lùa tới như muốn nép vào gần nhau. Nắng lên, tung tăng rải xuống khắp đồng ruộng, tràn lên những đồi cọ một màu vàng ấm áp. Nắng ấm reo vui mà lòng chị thấy cô đơn. Ở làng, con gái tuổi như chị là đã coi như ế chồng. Nghe tiếng nhạc đám cưới thình thình khắp làng trên xóm dưới mà chị thèm khát biết bao. Đã bao đêm chị nằm trằn trọc mãi mới ngủ được. Không phải chị khó ngủ vì rét mà bởi sự lạnh lẽo ở trong lòng lan ra… lan ra. Chị thấy cô đơn.
 
Đã qua rồi những rạo rực thèm muốn một hơi ấm đàn ông. Đã qua rồi nỗi chờ mong một bàn tay ve vuốt và ân ái. Đó là quãng thời gian còn son trẻ của tuổi mười tám, đôi mươi. Thấm thoắt chị đã ngoài ba mươi, cái tuổi đang chuyển dần sang sự già cỗi. Cái khát khao của tuổi trẻ dường như đã bị thời gian làm cho nguội lạnh đi, không còn nóng bỏng và sôi sục, nhưng nó vẫn âm thầm chỉ chực trồi lên một lúc nào đó. Nhiều đêm chị đã âm thầm khóc, nước mắt chảy trên gối hình như cũng chẳng còn ấm nóng. Rồi chị thiếp đi, trôi vào một giấc mơ không đầu không cuối, sáng tỉnh dậy thấy người bải hoải. Lắm lúc chị muốn gào lên, muốn thét vào mặt ai đó để trút hết đi những phiền muộn nơi mình. Nhưng biết trút bỏ cho ai? Chị nghĩ đó là một ý nghĩ vô lý không thể nào chấp nhận được.
 
Nhiều lúc chị thèm khát được tựa vào bờ vai một người đàn ông xa lạ. Chỉ thế thôi. Lặng im. Rồi có lúc chị lại mong ước được gục đầu vào một bộ ngực rắn chắc mà khóc, mà thủ thỉ bao điều, chỉ cần người ấy đứng lắng nghe thì đã là sung sướng lắm rồi. Thỉnh thoảng chị tự thấy xấu hổ một mình vì những giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ chị gặp một người đàn ông, người ấy ôm lấy chị. Chị ngỡ ngàng. Hai người cùng thả mình xuống thảm cỏ êm. Từng lớp vải trên người chị được nhẹ nhàng cởi bỏ. Chị thấy ngượng ngùng nên nhắm mắt lại. Đôi bàn tay người đàn ông chạm vào cơ thể trinh nguyên của chị làm chị rùng mình. Rồi đôi bàn tay chạm vào khuôn ngực đang căng lên cùng hơi thở phập phồng. Chị như say, như đang bay lên bồng bềnh và êm ái. Tỉnh dậy nhận ra vẫn một thân đơn chiếc, chị chợt bẽ bàng tiếc nuối. 
 
***
Khu đồi cọ gần nhà chị dạo này xuất hiện nhiều người lạ. Đó là những nhà nhiếp ảnh và họa sĩ đến vẽ tranh. Người ấy xuất hiện với vẻ bụi bặm của một kẻ quen với gió sương và cuộc đời phiêu bạt. Đó là một họa sĩ tự do. Gần đây người ta ưa chuộng những bức tranh về làng quê, vì thế cái xóm nhỏ này là một trong nhiều nơi anh đặt chân đến. Anh đến với nụ cười thật hiền và cuốn hút. Với lỉnh kỉnh đồ đạc trên người, đó là đồ nghề của một họa sĩ.
 
- Chào chị! Chị ơi cho tôi nhờ một chút.
 
- Vâng. - Chị đáp và hơi ngượng ngùng. Xưa nay chị thường không quen tiếp cận người lạ.
 
- Không biết ở xóm mình có nhà nào rộng rãi, tôi muốn ở nhờ một thời gian?
 
- Vâng. Có nhà tôi.
 
Không hiểu sao chị lại trả lời câu ấy nhanh đến thế. Mà nhà chị rộng thật, nhà có ba cái giường, trước kia anh trai và chị dâu ngủ trong buồng, hai mẹ con thì ngủ ở hai cái giường nhà ngoài. Bây giờ anh chị ấy xây nhà ở mặt đường trung tâm xã để tiện buôn bán nên thành ra nhà thừa ra một chiếc. Thế là anh đến nhà chị. Chị lui vào ngủ ở trong buồng nhường cho anh cái giường ở nhà ngoài. Anh có vẻ rất mừng vì ở ngôi nhà gần đồi cọ nên tiện cho anh ra đó chọn nơi đứng vẽ.
 
Người họa sĩ tuy ít nói những cũng dễ gần và giản dị. Anh là người ngoài phố nhưng chẳng giống dân thành phố chút nào. Người đâu mà việc gì cũng biết làm, làm gì cũng nhanh và nhiệt tình. Chị nhớ có lần đi lấy củi cùng chị, gánh hai bó củi nặng thế mà anh đi phăng phăng, chị đuổi theo không kịp. Cái lần thu hoạch ngô cũng thế, cứ để hai mẹ con thì chắc phải mất vài ngày, vậy mà có anh làm giúp chẳng mấy chốc đã xong. Nhìn cách làm của anh ai dám bảo anh gốc gác thành phố. Anh bảo, cuộc đời anh từng đi khắp nơi, sống cùng dân quê, nhiều khi lặn lội ăn ở với người vùng cao nên việc nào anh cũng làm được là lẽ thường. Anh cười. Nhiều lần chị không dám nhìn lâu với nụ cười ấy. Nó có sức lôi cuốn lạ lùng, chị sợ bị đắm mình vào đó.
 
Chị rất thích anh kể chuyện. Những câu chuyện của anh làm chị muốn nghe mãi mà không thấy chán. Đó là những chuyện về những nơi anh đã từng đến, những cảnh đẹp anh đã vẽ lại, những câu chuyện mở ra trước mắt chị bao điều lạ lẫm. Chị thường tưởng tượng ra những điều anh kể theo cách riêng của chị và ao ước được cùng anh rong ruổi đến những miền đất ấy.
 
Anh hầu như không hay nhắc tới tổ ấm riêng của mình. Có chăng chỉ thoáng qua mà thôi. Chị cảm thấy anh hình như có điều gì khổ tâm không tiện nói ra. Chị không muốn khơi ra những điều mà người khác không nói, hay đang né tránh.
 
Đêm cuối năm rét căm căm. Từng đợt gió thổi ù ù gợi cho người ta cái cảm giác như là đang rét hơn lên. Anh thường xuống bếp ngồi cùng chị mỗi tối. Bếp lửa xua đi cái lạnh của đất trời. Nhưng bếp lửa không làm vơi đi cái lạnh ở trong lòng con người. Cái câu nói ấy đúng với chị và nó cứ lởn vởn trong đầu đầy ám ảnh. Có lúc chị muốn ngả đầu vào vai anh, muốn được anh ôm ấp, chở che. Nhưng chị lại gạt ngay đi cái ý nghĩ đó vì thấy tội lỗi.
 
Chị là người không xấu, không đẹp nhưng chị lại bị thọt chân, đó là lý do khiến chị chưa có chồng. Sự thật thì đã có vài đám góa vợ đánh tiếng với chị nhưng vì mặc cảm nên đành ở không đến tận bây giờ. Thế thì cớ gì mà chị lại muốn có anh, tại sao lại muốn giành giật anh với vợ con anh? Chị không có quyền, dù chỉ là trong ý nghĩ. Nhưng cũng có lúc cái suy nghĩ cho anh tất cả chỉ để kiếm một đứa con lại lóe lên trong đầu chị. Đúng rồi, chị chỉ cần thế thôi rồi âm thầm nuôi con mà không phiền đến anh. Thế có sao đâu chị còn phải biết ơn anh nữa là đằng khác.
 
- Sao em không lấy chồng? - Tiếng anh lẫn trong tiếng ngô nướng nổ lép bép.
 
- Em thì ai thèm lấy hả anh? Xấu xí thế này. 
 
- Chị cúi đầu nói nhỏ như đang ngăn dòng nước mắt chỉ chực trào ra.
 
- Em đừng nghĩ thế. - Anh nói.
 
- Vợ anh, chị ấy chắc xinh đẹp lắm. Chị e dè.
 
Anh không trả lời ngay, mắt nhìn vào ngọn lửa, ánh lửa như đang nhảy múa trong mắt anh, đỏ rực.
 
- Cái đẹp phải gắn liền với nết na, chung thủy em ạ. Còn vợ anh…
 
Câu nói khựng lại ở đó. Anh lấy tay chụm lại mấy cành củi trong bếp, im lặng. Anh cầm gắp cá nướng ở cạnh bếp giơ lên cười cười, nói lâu lắm không ăn cá nướng. Tự nhiên chị lại hỏi anh muốn uống rượu không. Anh gật đầu. Chai rượu nếp mang ra, anh cầm con cá rô đồng ăn ngon lành. Uống vài chén rượu, hình như mặt anh giãn ra thư thái trở lại.
 
Nhìn anh, chị lại thèm được chăm bẵm, chiều chuộng cho những thú vui của  một người đàn ông. Chị thèm cái cảm giác mỗi sáng thức giấc, tự tay đun nước pha cho người đàn ông ấy ấm trà thật thơm. Chị thèm làm cho người ấy những thức nhắm ngon rồi ngồi cạnh chuyện trò và rót rượu. Chị thích ngắm người ấy say giấc ngủ, chỉnh lại tư thế nằm ngủ gọn ghẽ… Chị thèm. Những điều ấy tưởng như giản đơn mà khó quá.
 
Đêm đã khuya, trời càng lạnh hơn. Hình như hơi lửa không đủ làm ấm cho hai người. Chị và anh không hiểu đã xích lại gần nhau từ bào giờ. Và rồi chị cũng không nhớ rõ là đã tan vào anh như thế nào. Hai người như đan vào nhau chẳng thể tách rời nếu như không ngửi thấy mùi bắp ngô cháy lan ra khắp bếp.
 
Tết năm ấy, anh họa sĩ ở lại ngôi nhà của chị ăn Tết. Đó là một điều bất ngờ. Cái Tết ấy, mùa xuân ấy đã đọng lại trong chị những điều thật ngọt ngào ấm áp. Niềm hạnh phúc mỏng manh mà chị muốn níu giữ thật lâu không muốn nó mất đi. Chị không muốn xa anh.
 
 ***
Chị thường không biết trả lời cu Bi như thế nào mỗi lần nó hỏi về bố. Chị trả lời nó rằng, bố Bi đi làm ở xa, rồi một ngày bố Bi sẽ về. Thằng bé thường hỏi chị thêm những điều khác nữa, khó trả lời, khiến chị phải lảng đi chuyện khác. Những câu hỏi của thằng bé làm cho chị thấy buồn và thương con vô cùng. Chẳng phải ngày trước chị đã có lúc nghĩ rằng mình chỉ cần có một đứa con là đủ đấy sao? Vậy mà giờ đây chị lại thấy mình có lỗi với thằng bé thật nhiều. Nhưng chị không bao giờ trách hờn người ấy, chỉ mong ngóng và hi vọng biết đâu một ngày người ấy sẽ trở lại. Biết đâu… Nỗi chờ mong ấy thường rộn lên cồn cào khi những cánh hoa đào bắt đầu khoe sắc. Năm nay vẫn thế, nhưng chị có linh cảm rất lạ, linh cảm ấy làm chị hồi hộp và lo âu.
 
Năm nay đào nở muộn. Tết đang ngấp nghé ngoài ngõ mà những nụ đào hãy còn chúm chím chưa chịu bung hoa. Lòng chị nao nao, thấy thiếu một cái gì đó không rõ ràng. Chị nhìn lên những cành đào, mắt buồn rười rượi. Chợt thoáng thấy nụ cười người ấy vương ở đâu đây. Chị lại khấp khởi ngóng chờ.
 
***
Có người đàn ông đứng lặng trước cổng nhà chị. Sửng sốt nhìn người đàn ông ấy, chị đứng trân trân không thể tin vào mắt mình.
 
- Anh!...
 
Thế là cuối cùng người ấy cũng quay lại. Chị thật chẳng biết mình đang cười hay đang khóc khi nghe anh nói sẽ ở lại với chị và cu Bi không quay lại thành phố nữa. Gục đầu vào ngực anh, nước mắt chị trào ra ướt đẫm ngực áo. Chợt ngước nhìn lên, chị thấy những cành đào đã nở hoa tự lúc nào. Những cánh hoa đỏ thắm ướp vào môi chị một nụ cười hạnh phúc.
 
Năm nay hoa đào nở muộn. 
 
Người Hà Nội
 
http://nguoihanoi.com.vn/xuan-moi_263996.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)