1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Truyện - Chân dung

Hạnh phúc muộn (Tiếp theo)

31/05/2020

(Tiếp theo và hết)

Anh chỉ im lặng, khóe mắt anh giọt lệ lăn dài ướt gối. Anh đưa tay vuốt tóc Hạnh, anh cảm thấy mình bất lực. Anh không muốn thế này, không muốn làm khổ Hạnh, không muốn làm khổ bố mẹ. Anh muốn khóc thật to nhưng không thể bật lên thành tiếng. Bờ vai anh rung lên, nước mắt cứ ứa ra dòng nối dòng.

Anh lại được ra viện. Hạnh cũng như mẹ anh để mắt tới anh nhiều hơn. Mỗi khi cho con uống thuốc, mẹ anh chỉ đưa đúng liều lượng. Bà phải thấy anh uống hết thuốc cùng cốc nước to rồi mới ra ngoài, không thể để anh tích lượng lớn thuốc Paracetamol - thuốc giảm đau như vừa rồi.

Tâm trạng anh cũng khá lên chút. Anh thẳng thắn chia sẻ với Hạnh, anh sẽ nghe bố mẹ và Hạnh, đi gặp một vài thầy lang mà mọi người giới thiệu để mong có chút hi vọng.

Anh nghĩ, có thể mình không đi lại được như trước nữa nhưng chức năng của người đàn ông phải khôi phục được anh mới nhận lời cưới Hạnh. Nhiều khi ngồi trong bóng tối anh ngán ngẩm nhìn cái túi nước tiểu đeo bên mình. Cả ngày anh phải dùng ca pốt để giúp nước tiểu chảy vào ống, nó cứ tự do chảy, anh chẳng thể kiểm soát. Cái chức năng đàn ông có tác động thế nào nó cũng rũ ra, anh ngửa mặt lên trần nhà, thở dài buồn bã, nước mắt lại chảy. Nếu mình chết lần nữa thì bố mẹ mình sẽ sống ra sao? Với thời gian, Hạnh có thể nguôi ngoai mà tìm hạnh phúc mới, còn hai thân già kia thì… Anh không muốn nghĩ tiếp nữa.

Mọi cố gắng của anh, của Hạnh, của gia đình đều không được như mong muốn, sức khỏe anh khá lên nhưng qua thời gian vàng rồi mà anh vẫn thế. Hai chân vẫn chẳng biết gì, vệ sinh vẫn không tự chủ, cả cuộc đời anh sẽ phải gắn với chiếc xe lăn. Sẽ chẳng còn đi phượt cùng lũ bạn khi rảnh rỗi, sẽ chẳng thể nắm tay Hạnh trên bãi biển mà hai người vẫn thường hình dung cho tuần trăng mật, đơn giản nhất như thay bóng đèn, sửa điện trong nhà anh cũng không thể. Anh thấy mình vô dụng đâm trở nên cáu bẳn, ai nói gì anh cũng gắt gỏng, anh không muốn nghe ai nói về tương lai, về đám cưới và cả về Hạnh. Thậm chí anh còn đuổi Hạnh về mỗi lần cô tới, điện thoại không bao giờ sạc, anh nhốt mình trong căn phòng nhỏ, không mở cửa sổ, có lúc không cả bật đèn.

Bố mẹ anh sửa lại căn phòng nhỏ cho anh tiện sinh hoạt, ông bà khuyên nhủ thế nào anh cũng không nghe. Tự nhốt mình trong cõi riêng của anh, tóc và râu dài ra anh cũng chẳng buồn cạo, hom hem và già nua, nhìn anh như gã trai hơn bốn mươi tuổi chứ không phải cậu thanh niên ba mươi tràn đầy sinh lực.

***

Cuộc sống quanh quẩn trong bốn bức tường cứ thế nhạt nhẽo trôi đi cũng được mười hai năm, ngoài kia có bao đổi thay nhưng với anh chỉ thấy già đi, khó tính hơn, bảo thủ hơn. Mẹ anh lưng đã bắt đầu còng xuống, còn bố anh mắt kém, nhiều khi đeo kính ông cũng không thấy rõ những đồ vật nhỏ. Chỉ có tình yêu thương và chăm sóc của ông bà với cậu con trai duy nhất là vẫn vậy, tận tụy, nhẫn nại.

- Mày khỏe không? Mày có dùng internet không để tao gọi lắp đặt cho mày? – Thanh, người bạn học đại học của anh tới chơi và hỏi.

- Internet gì, tao không cần.

- Mày hâm vừa thôi, cầm tạm cái điện thoại này của tao dùng đi. Tao mua cả sim cho mày rồi, có cả 3G đấy, lúc nào thích lướt mạng đọc tin tức hay xem gì thì xem. Bực nhất là mỗi lần muốn gọi cho mày cứ phải để ông già lập cập mang điện thoại vào, khó chịu lắm.

- Tao thì cần gì điện thoại

- Thôi bố ạ, bố bảo thủ vừa thôi. Chuyện gì qua cho qua đi, cũng hơn chục năm rồi, bố sống như cái thời ăn hang ở lỗ ý.

Anh im lặng, không phản đối cũng chẳng đồng tình, nếu như khi anh mới bị mà Thanh nói thế là anh khùng lên có khi chửi và đuổi Thanh về. Ngẫm lại, chỉ có Thanh chịu đựng được cái tính khí cộc cằn của anh.

Ngồi không chẳng có việc gì làm, anh mân mê điện thoại học cách vào mạng rồi lập cả để chơi. Số phận nghiệt ngã là nick facebook của anh, chẳng hình đại diện, thông tin cá nhân thì ẩn hết, chẳng ai biết nick đó là ai. Anh lần tìm theo những gì Thanh chỉ dẫn, thấy bạn bè anh ai cũng gia đình đuề huề, Hạnh cũng đã hai con với gia đình ấm êm. Nhiều lần Hạnh ngỏ lời muốn đưa con tới thăm anh, thậm chí để con Hạnh nhận anh làm bố nuôi mà nhất định anh từ chối. Một phần vì xấu hổ, một phần anh không muốn Hạnh phải lo lắng cho anh. Muốn biết tình hình của anh, Hạnh phải gọi hỏi thăm qua bố mẹ anh, lâu dần cô cũng ngại, cuộc sống gia đình cuốn cô đi nên những cuộc điện thoại cũng thưa dần.

Anh lên mạng, tìm hiểu về căn bệnh của mình và bất ngờ biết rằng có nhiều người không may bị giống anh. Đấy là những người mắc bệnh liên quan tới tủy sống là phải ngồi xe lăn, vệ sinh không tự chủ. Có người thì do tai nạn, có người lại do bệnh. Vui mừng trong sự cay đắng, hóa ra “đồng bọn”  của anh cũng nhiều. Anh mò vào các nhóm xem mọi người chia sẻ, thôi thì đủ chuyện được chia sẻ. Người ngoài nhóm có lẽ sẽ thấy ngạc nhiên, thậm chí sốc, nhưng trong nhóm mọi người chia sẻ với mỗi câu chuyện nhiệt tình lắm. Internet cũng hay phết đấy chứ, cũng bổ ích đấy chứ. Có người mới bị 4 tháng cũng lên nhóm hỏi. Có người chia sẻ công việc tại nhà cho những người như anh có thu nhập, họ rất tự tin, chẳng ngại ngùng, vậy mà mười hai năm rồi anh mới biết có nhóm này. Anh biết, chỉ những người đồng cảnh mới hiểu rõ về nhau, người ngoài sẽ chẳng thể hiểu những cái oái oăm mà anh cùng các bạn đang phải đối mặt.

Anh thấy mình lạc hậu thật, phải thay đổi thôi. Biết đâu nhờ internet anh sẽ làm ra tiền để bố mẹ anh bớt khổ, để mỗi lần đi viện ông bà không phải đôn đáo lo viện phí. Cái căn bệnh của anh nhiều hệ lụy lắm, đi viện như cơm bữa nhiều khi bệnh viện là nhà.

Cũng đã sáu tháng kể từ ngày anh biết tới internet và facebook, ngày mai nhóm “Chấn thương tủy sống” có một buổi off tại Hà Nội, đắn đo mãi anh cũng mạnh dạn đăng kí. Mười ba năm rồi, đây là lần đầu tiên anh ra khỏi nhà mà không phải là đi viện. Hồi hộp như lần đầu hò hẹn, mấy hôm trước anh đã nhờ Thanh mua cho cái áo sơ mi mới, tóc thì tăng đơ cách đây nửa tháng nó đã dài lên xíu. Anh soi gương thấy mình bớt dị hơn, tất nhiên anh phải cạo râu sạch sẽ rồi. Thanh sẽ đón và cùng anh tới buổi off đó, anh thấy bớt lo lắng.

Mọi việc diễn ra suôn sẻ nếu như không có sự cố. Túi nước tiểu của anh đã được giấu kín trong ống quần bị tuột khóa. Nó chảy lênh láng ra sàn mà anh không biết. Tuyết, tình nguyện viên cho buổi off nhẹ nhàng đến bên anh thì thầm rồi kéo xe anh lại. Anh xấu hổ, chỉ muốn có cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Tuyết nhanh chóng lau dọn rồi đến bên anh, cô mạnh dạn nắm tay anh, không sao đâu anh ạ, nhiều người không may bị thế mà, không ai nói gì đâu anh vì mọi người đều hiểu. Anh cứ đơ ra, cuộc đời anh mới chỉ nắm tay Hạnh, chưa bao giờ được một người con gái khác nắm tay. Người anh nóng rần lên, anh bối rối, lí nhí cảm ơn Tuyết. Suốt buổi off Tuyết ngồi bên anh, hai người nói chuyện có vẻ tâm đầu ý hợp, cô là sinh viên của trường Cao đẳng Dược mới ra trường mà chưa xin được việc. Rảnh rỗi cô hay làm tình nguyện các hoạt động xã hội như thế này.

Từ sau buổi off, bố mẹ anh thấy anh thay đổi rõ rệt. Anh vui vẻ hơn, thỉnh thoảng còn lau dọn nhà giúp mẹ khiến bà ngạc nhiên. Anh cũng hay ra ngoài hơn, tối đến cứ rì rầm điện thoại, chẳng biết cho ai. Thôi thế cũng mừng, có lẽ nó đã khác, mẹ anh nghĩ thế.

Rồi Tuyết đến nhà thăm anh, bố mẹ anh mừng bởi anh có thêm người bạn mới, không gắt gỏng như xưa, những cuộc viếng thăm như thế thường xuyên hơn.

***

- Con dậy à anh? Để em bế con cho, anh nằm xuống ngủ đi.

- Không sao, để anh bế con, con ăn xong anh sẽ đặt, em cứ ngủ thêm đi.

Tuyết nằm sát vào anh, ôm chân anh rồi dụi dụi đầu. Một tay anh bế con, một tay vuốt tóc Tuyết. Anh mỉm cười khi vợ và con anh lại ngà ngà ngủ

Anh thầm cảm ơn buổi off đầu tiên đó, nó đã cho anh gặp Tuyết. Tuyết thông cảm, thấu hiểu anh, cô chẳng ngại giúp anh bất cứ việc gì. Để đến được với nhau hai người cũng trải qua nhiều sóng gió, nhất là việc thuyết phục bố mẹ Tuyết đồng ý cho anh làm rể.

Mọi chuyện cũng đã qua, giờ anh là trụ cột gia đình. Ngoài những lúc giúp vợ chăm con trong thời kì ở cữ, anh lăn lộn đủ công việc, một phần lo cho cuộc sống gia đình, một phần để trả nợ khi hai vợ chồng anh phải hai lần thụ tinh nhân tạo mới có kết quả.

Cuộc sống lúc này tuy có vất vả nhưng anh có niềm tin vào hạnh phúc muộn này.

Lê Hà/Người Hà Nội

http://nguoihanoi.com.vn/hanh-phuc-muon-tiep-theo_261235.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)