1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Truyện - Chân dung

Hai chị em

29/12/2020
Minh họa của Nguyễn Văn Đức
 
Phái, cái đầu húi cua khá kỹ. Tóc dầy, đen, phẳng lì. Trán hơi dô. Đôi lông mày rậm. Mắt to. Bề ngoài như thế là có vẻ bặm trợn. Trẻ con đang khóc mà nghe thấy dọa: Phái kìa, là nín tịt. Cái lưng to bè như tàu là chuối. Từng thớ thịt, cơ bắp cuồn cuộn. Đám trai làng Ổi đi đâu mà rủ được Phái đi cùng là yên tâm, không sợ bị bọn khác bắt nạt.
 
Phái ít nói. Có nói cũng chỉ ngắn gọn, đôi khi cộc lốc, cục cằn. Nhưng nhiều người phải công nhận Phái nói có lý. Số cùng trang lứa, nể Phái. Phái ít bia, ít rượu, chỉ ăn. Bạn bè rủ đi nhậu Phái chỉ chạm một lần, sau đó chén tì tì. Chúng bạn cũng quen dần, không ép. Nhưng thuốc lá thì hút nhiều. Trong túi quần thường có hai chiếc điện thoại, bao thuốc lá và cái bật lửa. Cái nết đặt lưng xuống là ngủ, từ bé đến giờ, vẫn thế. Vô lo vô nghĩ, cục và hay dỗi. Đúng hay dỗi ra phết. Ai làm không đúng ý là dỗi. Ai phản đối ý kiến của Phái là Phái dỗi. Dỗi là vùng vằng, có khi văng ra cả đống. Lại có tính hay khoe, thích khoe. Khoe cái thời dĩ vãng, anh hùng nhất khoảnh, chẳng sợ ai. Đánh nhau như ăn cơm hàng ngày. Đánh nhau sứt đầu mẻ trán… không sợ. Cũng không ai biết Phái sợ gì. Đêm bốc mộ cụ tổ, Phái ngủ một mình ở bãi tha ma để trông nom thì hỏi còn có gì làm Phái sợ. Có người bảo Phái sợ vợ. Phái đã có vợ đâu mà biết Phái sợ hay không. Ừ, đoán thế, thì cái ngữ ấy lại sợ vợ phải biết.
 
Hẹn hò, định ngày, rồi lên kế hoạch, Phái và bốn đứa bạn đã có mặt ở Cần Thơ, một chuyến du lịch miệt vườn. Bốn đứa, hai đôi, chẳng ai bảo ai đến Cần Thơ chúng tách ra, ghép lại với nhau. Còn trơ độc thân cụ, mình Phái. Đêm cuối tháng, Phái lững thững ra bến Ninh Kiều, thuê một chiếc thuyền nhỏ. Thuyền bồng bềnh trôi ra giữa dòng sông. Nước chảy lững lờ, thỉnh thoảng một đám lục bình trôi qua. Vừa khéo vành trăng khuyết lấp ló từ phía biển xa. Thuyền vắng, mình Phái là khách. Trên thuyền, một đĩa hoa quả, một ngọn đèn dầu leo lét, ánh sáng chỉ bằng hạt đậu xanh, đỏ quạch, một cô gái trẻ chèo thuyền. Con thuyền neo lại giữa dòng sông mênh mông. Dòng sông Tiền xuôi về đến bến Ninh Kiều lại mở rộng ra bát ngát. Đêm, nhìn không thấy bờ. Mặt sông, một màu đen sẫm. Gần cửa biển. Gió lồng lộng. Thuyền từ từ buông neo. Vừa hay trăng mờ mờ giữa đỉnh đầu. Trăng mờ ảo bàng bạc, không phải là thứ trăng sáng vằng vặc như trong cái đêm nàng Kiều thề thốt “vầng trăng vằng vặc giữa trời”. Mọi thứ trở nên mờ tỏ, huyền ảo.
 
Cô gái từ từ trút bỏ xiêm y. Thân hình lộ ra trong bóng đêm nhạt nhòa, những đường cong tuyệt đẹp. Trên thuyền không có đốm sáng nào. Ngọn đèn dầu bé nhỏ vụt tắt. Trên trời trăng mờ. Thỉnh thoảng một đám mây hững hờ chầm chậm che lấp ánh trăng yếu ớt. Cô gái đứng ở mũi thuyền, hững hờ chèo, vẽ lên những đường cong trong không gian. Trên trời mây trôi, ánh trăng yếu ớt, dưới mặt sông tối đen, thỉnh thoảng ánh lên màu sáng bàng bạc của con sóng nhẹ. Những đường cong nhẹ nhàng, sống động thành nhịp khoan thai. Một vẻ đẹp tuyệt vời, thánh thiện đến vô chừng làm Phái ngẩn ra. Lần đầu tiên trong đời Phái ngẩn ra, trào dâng một cảm xúc lạ lùng. Cảm xúc lương thiện trước cái đẹp thánh thiện. Không một dã tâm, không một tà niệm nào xuất hiện trong tâm trí Phái. Là tay chơi vốn sẵn ngổ ngáo không sợ ai, không sợ gì, bây giờ Phái thấy sợ. Phái chỉ sợ, chỉ sợ cảnh này mất đi. Ước chi nó cứ kéo dài mãi, kéo dài đến mai, kéo dài cả cuộc đời Phái. Hóa ra cái đẹp trong sáng có sức mạnh tiềm ẩn không đo đếm được. Nó có thể đánh bại chàng thanh niên cơ bắp, thức tỉnh tính người trong những người ngổ ngáo. Nó đưa chàng trở lại sự thiện lương vốn có, nhưng bấy lâu nay bị chôn sâu dưới vỏ bọc gai góc xù xì. Không một ý niệm xấu xa nào, không một lần chạm tay nào. Chỉ sợ cái chạm tay thô thiển làm vỡ ánh trăng vàng mỏng tang, trong suốt như pha lê kia. Chỉ sợ cái móng tay đen đen cáu bẩn kia khẽ chạm vào đâu đó cũng đủ làm tan biến đi những đường cong uốn lượn thần kỳ của tạo hóa ban cho người con gái.
 
Phái im lặng, im lặng thưởng thức, tận hưởng. Phái dốc hết số tiền trong túi, bao nhiêu Phái không biết, không cần biết, đưa tặng cho cô gái. Bao nhiêu cũng không đủ, cũng là ít so với cái đẹp mê hồn này, vẻ đẹp thánh thiện mà lần đầu tiên trong đời, duy nhất trong đời Phái được chiêm ngưỡng. Cô gái chỉ nhận một tờ mười nghìn đồng đỏ chót seri in năm 1993.
 
***
 
Phái vẫn chưa yêu ai. Vào năm 33 tuổi, Phái phát hiện bị ung thư đại tràng. Mổ, chạy xạ, truyền hóa chất ở bệnh viện K Tân Triều. Một hôm, đang ở nhà nghe tiếng chuông, Phái ra mở cửa. Giật mình, sững sờ. Trước mặt Phái là vợ chồng anh bạn cùng bó hoa và thẻ hương. Phái chết đứng, phải nói là đứng chết. Nhìn sang, mặt anh bạn tái mét. Mắt anh ta ánh lên một vẻ sợ hãi tột cùng. Có lẽ anh đang thắc mắc không biết trước mặt anh là người hay ma. Chị vợ còn lúng túng, luống cuống một cách thảm hại. Anh chồng ngất lịm. Phái còn khá hơn, bật ra được câu nói:
 
- Không sao, để hương hoa đấy cho tôi.
 
Phái cầm hương hoa vứt ra đầu ngõ. Vợ chồng anh bạn vào nhà. Thì ra, anh chị nghe đám bạn bè thông báo: Phái bị ung thư, mổ và không qua khỏi, mất rồi. Hôm trước anh đi công tác xa, không viếng được, nay đến nhà chia buồn.
 
Cũng may, cơ thể thanh niên cường tráng khỏe mạnh giúp Phái mau lấy lại sức khỏe. Phái mở một cửa hàng café ven bờ sông Nhuệ, ở Hà Đông. Không giàu nhưng thu nhập hàng tháng cũng tàm tạm. Được cái, quán ở vào chỗ đắc địa. Ven sông, những bóng cây xanh rì, mát rượi. Mát cả ngày. Vì thế lúc nào cũng có khách. Ở đây, có một người con gái hay đến uống café. Cô chỉ ngồi ở đúng cái bàn ấy, lặng im, uống rồi về. Phái dần quen. Nói về quán café nhỏ ven sông. Từ lâu một quán café là ao ước của Phái. Quán nhỏ, bàn ghế nhỏ nhưng phải sạch sẽ và nằm bên cạnh một con sông. Số Phái, mệnh thủy, gần nước mới tốt. Sáng sớm Phái vừa dọn dẹp, lau chùi vừa nghe tiếng con chim sâu lách chách trên vòm cây. Nghe tiếng gió bên sông thì thào kể câu chuyện tình đêm qua. Trên hè, một cái lá đa rơi nghiêng, xoay tròn nô đùa với gió trước khi nép vào một nhánh cỏ. Đoạn sông này vài mươi năm trước trong vắt. Phái cùng lũ trẻ bơi lội thỏa thích, nay ô nhiễm quá. Phái tự tay đun nước, pha phin café lúc bình minh, chờ vị khách đầu tiên.
 
Phái đang rót nước sôi vào phin café thì bỗng nghe một tiếng va chạm mạnh trước cửa quán. Ngước nhìn lên, Phái hoảng hốt buông tay, phích nước rơi vỡ tung tóe. Ngoài đường, hai chiếc xe máy nằm chỏng chơ, vành trước vặn vỏ đỗ, xăm tòi ra ngoài. Một cái bánh xe sau còn quay tít. Cậu thanh niên có mái tóc vàng hoe lồm cồm bò dậy. Cô gái nằm sấp mặt bất động. Phái lật người cô lại, chính là cô gái vẫn hay đến quán im lặng và ngồi ở duy nhất cái bàn quen thuộc kia uống café.
 
Người qua đường dừng lại giúp Phái tìm trong túi xách của cô gái, hy vọng có một địa chỉ người thân để liên hệ. Chẳng thấy địa chỉ người thân nào của cô gái ở gần đây. Phái trực ở viện trông cô cả đêm qua. Cô gái vẫn bất tỉnh. Phái đứng dậy vươn vai, lơ đễnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô gái từ từ mở mắt, ngơ ngác nhìn quanh. Nhận ra Phái, cô nắm chặt tay anh. Cái nắm tay như muốn nói rất nhiều. Vài ngày sau, cô làm thủ tục ra viện. Một hôm, Phái bảo cô gái:
 
- Cô phải khai báo, xuất trình giấy tờ để tôi kê khai tạm trú. Cô là ai, quê quán ở đâu, gia cảnh thế nào, tôi chưa biết gì cả.
 
- Dạ, em tên Thơ, chị gái em tên Cần, quê ở Cần Thơ… Phái chột dạ.
 
- Hôm trước, trong lúc tìm giấy tờ tùy thân, tôi thấy ảnh người con gái mặt sau ghi tên là Huỳnh Thị Cần, hóa ra là chị gái của cô.
 
- Vâng, chị Cần là chị gái em.
 
- Tôi còn thấy tờ tiền mười nghìn đồng đỏ chót trong ngăn ví của cô rơi ra. Sao cô cất kỹ vậy, tờ tiền ấy có ý nghĩa gì không?
 
- Có, đó là cả một câu chuyện dài. Anh hãy đọc tập thư chị em viết cho anh nhưng không gửi đi, anh sẽ rõ.
 
“…Lần đầu tiên, em gặp một chàng trai người Bắc thật cao thượng. Anh nói anh quê ở Hà Đông thì phải. Em chưa biết Hà Đông thế nào nhưng chắc là đẹp lắm, phải không anh? Đó cũng là lần đầu tiên, em gặp một chàng trai biết trân trọng em, trân trọng cái đẹp và chiêm ngưỡng cái đẹp theo cách lịch lãm. Người con trai đó làm trái tim em rung động”.
 
“…Em không nhận tiền “bo” của anh, tuy nhà em rất nghèo, mẹ em đang ốm nặng. Em chỉ nhận tờ mười nghìn đồng đặc biệt của anh làm kỷ niệm…”.
 
“…Những ngày dài dằng dặc, những đêm trăng mờ nghe gió mênh mang trên dòng sông Hậu… em càng nhớ anh…”.
 
“…Em rất muốn đi tìm anh, nhưng đất nước mình dài rộng quá. Hà Đông ở đâu hả anh? Ở đó có dòng sông nước đỏ, những đám lục bình bồng bềnh trôi và tiếng còi tàu trải dài trên mặt nước… Nhưng dù thế nào, trong tim em, Hà Đông trở thành mảnh đất thương yêu tự bao giờ…”.
 
- Chị Cần đã ra Hà Đông tìm anh, đã gặp anh nhưng chỉ nhìn anh từ xa. Chị không dám thổ lộ. Em thương chị quá, nên quyết thay chị gặp anh nói cho anh toàn bộ câu chuyện. Bởi em cảm nhận đây là một câu chuyện tình đẹp, rất đẹp. Anh có còn giữ bức hình chụp chị em lúc đang chèo đò không? Thơ hỏi.
 
- Có, còn hơn thế, bởi anh đã cất bức hình đó vào một nơi sâu kín nhất, bình an nhất, đó là trái tim anh.
 
- Thế anh có vào Cần Thơ với em không?
 
Phái đã vào Cần Thơ hơn mười ngày. Hôm nay, trở ra Hà Nội, có cả người con gái sông nước miệt vườn cùng đi. Phái đưa Cần về chào bố mẹ. Chắc bố mẹ anh vui lắm. Còn Thơ, cô đứng nhìn theo bóng chị khuất dần, một niềm vui dâng tràn bởi Thơ biết một mối tình đẹp như ánh trăng trên dòng sông Hậu sẽ có ngày tròn sáng lung linh.
 
Người Hà Nội
 
http://nguoihanoi.com.vn/hai-chi-em_263606.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)