1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Truyện - Chân dung

Đi chữa răng

02/11/2020
Truyện ngắn của Anton Trekhov (Nga)
Ông Sergey Alecxeits Dưbkin, một người yêu thích nghệ thuật sân khấu đang bị đau răng.
 
Theo ý kiến của những người đàn bà có kinh nghiệm và các viên nha sĩ ở Moscow thì đau răng có ba cấp độ: khớp, thần kinh và mục xương, nhưng các vị hãy nhìn sang bộ dạng của ông Dưbkin khốn khổ xem và các vị sẽ rõ rằng sự đau đớn của ông không thuộc một dạng nào trong số đó cả. Có cảm giác như thể chính con quỷ hắc ám đã ngự trị trong những chiếc răng của ông và ở đó nó quấy đảo bằng những chiếc móng, chiếc răng và đôi sừng của mình vậy. Con người khốn khổ này cứ như đang bị vỡ đầu ra, như bị khoan nhói trong tai, vàng mắt ra và trong mũi thì như đang bị cào cấu. Ông ta dùng hai bàn tay đỡ lấy má phải, chạy từ góc nọ sang góc khác và la hét, gào thét...
 
- Nào, hãy giúp tôi đi chứ! - ông vừa hét lên vừa dậm chân. - Tôi sẽ tự bắn vào đầu, quỷ tha ma bắt các người đi! Tôi sẽ treo cổ tự tử đây!    
 
Cô đầu bếp khuyên ông lấy rượu vodka rửa răng, người mẹ thì lấy cải răng ngựa với dầu hỏa đắp vào má, chị gái khuyên dùng nước hoa hòa với mực đen, bà cô thì lấy i-ốt bôi vào lợi của ông… Nhưng mà với tất cả những cách đó ông không coi là thuốc và bắt đầu la hét to hơn…Chỉ còn có mỗi một kế hạ sách - đó bắn một viên đạn vào trán mình hoặc là tu cạn ba chai rượu cô-nhắc cho mụ người đi rồi lăn ra mà ngủ thôi… Nhưng rồi cuối cùng thì có một người đàn ông sáng suốt đã khuyên Dưbkin nên đến khu nhà Zagvozdkin ở phố Tverskaya, ở đó có ông nha sĩ Karcman nhổ răng, chỉ làm trong chốc lát mà không đau và lại lấy giá rẻ. Dưbkin chớp lấy ý tưởng đó giống như một lái buôn say rượu tỉnh hẳn, mặc áo khoác và lao vào một chiếc xe ngựa đi tới địa chỉ đó. Đây là Sadovaya, rồi đến Tverskaya… Đây rồi, có tấm biển đề: “Nha sĩ A.Karkman”. “Dừng lại”! Dưbkin nhảy ra khỏi xe và chạy lên chiếc cầu thang bằng đá. Ông điên cuồng nhấn nút chuông đến mức làm gẫy cả chiếc móng tay thanh tú của mình.
 
- Ông ấy có nhà không? Có nhận tiếp không? - Ông hỏi cô giúp việc.
 
- Xin mời, họ đang tiếp khách…
 
- Chao ôi! Cởi hộ áo khoác ra! Mau lên!
 
Có cảm giác như chỉ còn một phút nữa là cái đầu sẽ nổ  tung vì đau đớn. Như thể một người điên, hoặc đúng hơn là như một ông chồng đang bị người vợ hiền xối nước sôi vào vậy, ông chạy vào phòng chờ và…khiếp hãi. Phòng chờ đang chật kín người. Dưbkin chạy đến cửa phòng làm việc nhưng người ta nắm lấy đuôi áo của ông và nói với ông rằng ông phải chờ đến lượt…
 
- Nhưng tôi đang đau đây! - ông gắt. - Quỷ tha ông đi, tôi đang bị đau đớn khủng khiếp từng phút đây này!
 
- Có đáng gì! Người ta thờ ơ nói với ông. - Chúng tôi cũng không vui vẻ gì đâu.
 
Nhân vật của chúng ta kiệt sức, ngồi phịch xuống chiếc ghế bành, đỡ lấy cả hai má và bắt đầu chờ đợi. Khuôn mặt ông đúng như đang bị nhúng vào giấm vậy, trên mắt là những giọt nước mắt tứa ra…
 
- Thật là khủng khiếp! - Ông rên rỉ. - Ôi, tôi đang chết đây!
 
- Anh chàng tội nghiệp! - Người phụ nữ ngồi đằng sau ông thở dài. - Tôi cũng đau đớn không kém ông đâu:
 
những đứa con rứt ruột của tôi đã đuổi tôi ra khỏi ngôi nhà của mình đấy!
 
Không một vở kịch nào với mục đích từ thiện lại có thể nhàm chán một cách bất công như sự chờ đợi tại phòng chờ. Một giờ trôi qua, một giờ nữa, một giờ thứ ba và Dưbkin khốn khổ vẫn còn phải ngồi trong chiếc ghế bành mà rên rỉ. Ở nhà mọi người đã ăn xong bữa trưa từ lâu và sắp sửa uống trà buổi tối, còn ông thì vẫn ngồi đây. Chiếc răng thì mỗi phút lại càng đau nhức nhối và dữ dội hơn…
 
Thế rồi quãng đời đau khổ qua đi và đến lượt Dưbkin. Ông bật dậy khỏi ghế và bay vào trong phòng.
 
- Vì Chúa! - Ông than thở khi ngồi phịch xuống chiếc ghế trong phòng và há miệng. - Tôi cầu xin ông đấy!
 
- Gì vậy? Ông muốn gì? - người chủ căn phòng đeo kính có mái tóc dài màu vàng hỏi.
 
- Nhổ đi! Dứt ra đi! - Dưbkin ngạt thở.
 
 - Dứt ai cơ?
 
- A, lạy Chúa! Răng!
 
- Lạ thật! - Người đàn ông tóc vàng nhún vai. - Ông hẳn là đang đùa với tôi đấy,  tôi yêu cầu ông nói xem:
 
ông muốn gì?
 
Dưbkin há miệng như một con cá mập và rên rỉ:
 
- Hãy nhổ đi, nhổ đi! Có ai đang sắp chết mà lại còn đùa chứ! Nhổ đi, vì Chúa! 
 
- Hừm… Nếu ông bị đau răng thì hãy tới chỗ bác sỹ chữa răng đi.
 
Dưbkin đứng lên, mở miệng, thất thần nhìn người đàn ông tóc vàng.
 
- Đúng vậy, tôi là luật sư! - người đàn ông tóc vàng nói. - Nếu ông cần bác sỹ chữa răng thì hãy đến chỗ ông Karcman. Ông ấy sống ở tầng dưới ấy…
 
- Ở… tầ… ng… dư… ới? - Dưbkin kinh ngạc. - Trời đất quỷ thần ơi! A, tôi đúng là con vật! A, tôi là kẻ hèn hạ!
 
Các vị hãy đồng ý rằng sau khi than vãn  như vậy thì ông ta chỉ còn một cách: bắn một viên đạn vào trán mình… nếu như trong tay ông ta không có một khẩu súng thì sẽ tu cạn ba chai rượu cô-nhắc và vv…
 
Người Hà Nội
 
http://nguoihanoi.com.vn/di-chua-rang_262724.html
 

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)