1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Truyện - Chân dung

Cuốn sách của Garcia Marquez

29/09/2021
Truyện ngắn của Sherzod Artikov

Cuốn sách của Garcia Marquez
 

Tôi yêu tháng mười. Vào tháng này, có nhiều gió và mưa hơn. Thời tiết thường nhiều mây. Những chiếc lá vàng xào xạc dưới chân, làn gió thổi nhẹ nhàng mang đến cho trái tim sự bình yên và thoải mái biết bao!
 
Hôm qua trời nổi gió và hôm nay lại có mưa. Đến tối, mặc dù trời yên lặng, nhưng dư vị bốc lên từ mặt đất, mùi ẩm ướt của nó vẫn còn đọng lại trong hơi thở của tôi. Buổi tối, nhiệt độ xuống thấp, tôi ra ban công ngồi hóng gió, sau đó đi vào trong.
 
Trong căn phòng ấm cúng của tôi có một giá sách dài và lớn. Tôi đến đó và suy nghĩ một lúc về việc phải làm. Tôi không có ý định đọc. Đầu tôi đau và tim tôi đập loạn xạ. Chắc đọc sách sẽ không giúp ích gì trong tình huống như vậy. 
 
Khi ngồi xuống ghế, tôi nhớ ra Nafisa đã không trả lại cuốn sách. Cô ấy đã lấy cuốn Trăm năm cô đơn của Marquez đúng mười ngày trước. Kể từ đó, tôi không gặp cô ấy.
 
Thời gian trôi qua, cơn đau đầu ngày càng tăng. Tôi uống một loại thuốc và uống thêm một ly cà phê đắng mới pha. Sau đó, đi đi lại lại trong phòng.
 
...Trong ngôi nhà đối diện của tôi có một bà lão người Nga. Bà mất cách đây hai tháng, và Nafisa cùng gia đình chuyển đến căn hộ này của bà. Con trai của bà lão sống ở nước ngoài đã bán căn nhà cho họ. Cha của Nafisa là quân nhân, làm việc trong quân đội của thành phố, và bản thân cô ấy, nếu tôi không nhầm, dạy tiếng Anh ở trường học.
 
Cô ấy hẳn đã nghe hàng xóm nói rằng tôi có một thư viện riêng. Bản thân cô ấy chưa bao giờ hỏi về nó. Gặp tôi ngoài đường, cô ấy chỉ gật đầu chào, không nói gì, chắc cũng không tiện hỏi chuyện.
 
“Tôi có thể đọc vài cuốn sách trong thư viện của anh được không?” - Một lần, cô ấy đột nhiên xuất hiện trước căn hộ của tôi và hỏi.
 
Lúc đầu, tôi rất ngạc nhiên. Không ai ở đây hỏi tôi sách. Tuy nhiên, tôi đã mời cô ấy vào nhà.
"Ồ, anh có nhiều sách quá!"
 
Cô ấy nhìn quanh thư viện của tôi và vui mừng như một đứa trẻ. Tôi lặng lẽ đứng trước cửa sổ, ngậm điếu thuốc trên môi. Tôi không muốn trả lời cô ấy. Tôi nghĩ rằng sau đó cô ấy sẽ hỏi nhiều câu hỏi hơn. Tôi đã quen với việc không trả lời bất kỳ ai khi đang hút thuốc.
 
 "Tôi có thể mượn cuốn sách của Jack London không?" cô ấy hỏi.
 
Tôi gật đầu như một dấu hiệu đồng ý, hít điếu thuốc và quay lưng lại với cô ấy. Nafisa nhận cuốn sách và nói lời cảm ơn.
 
"Cám ơn anh rất nhiều! Tôi sẽ đọc nó nhanh chóng thôi! ”
 
Cuốn sách đầu tiên cô đọc là Martin Eden. Sau đó, cô ấy bắt đầu sang nhà tôi cứ sau khoảng 3 hoặc 4 ngày. Chúng tôi gần như không giao tiếp, cô ấy hơi bối rối, nhất là khi thấy tôi không để ý đến cô ấy. Khi thấy tôi hút thuốc một cách thờ ơ bên cửa sổ, cô ấy cẩn thận để trả lại cuốn sách đã đọc vào giá và vội vã rời đi.
 
Cuối cùng, việc ấy đã trở thành thói quen của chúng tôi. Nhưng lần cuối cùng, mọi thứ đã khác. Tôi thậm chí không biết tại sao. Lần này, tôi không hút thuốc bên cửa sổ. Ngược lại, tôi ngồi trên ghế và không rời mắt khỏi cô ấy. Cô ấy cũng không vội vã rời đi. Cô ấy đứng trước kệ lâu hơn bình thường, như thể cô ấy không thể lựa chọn được cuốn nào. Ngập ngừng một lúc lâu, cô lấy tác phẩm Trăm năm cô đơn của Marquez và nhìn nó một cách thích thú. Cô đứng ở trung tâm căn phòng.
 
"Hóa ra là cô thích đọc văn học thế giới?" Lần đầu tiên tôi hỏi và nhìn cô ấy thật kỹ.
 
Khi bắt gặp ánh nhìn của tôi, cô ấy đỏ mặt.
 
“Đúng vậy, tôi thường đọc văn học thế giới” cô nói, giữ bình tĩnh và tiếp tục lật từng trang sách.
 
Có lẽ, cô ấy không thật sự hấp dẫn. Tuy nhiên, cách cư xử lịch thiệp, động tác uyển chuyển, sự tự tin điềm tĩnh và cơ bản là khát vọng sống ánh lên trong mắt, khiến cô ấy trở nên vô cùng thu hút.
 
"Anh đã đọc tất cả những cuốn sách này chưa?"
 
“Gần như tất cả” tôi nói sau khi nhìn vào tủ sách.
 
“Tôi ghen tị với anh đó” cô tiếp tục, cất sách và rời đi.
 
"Cô có muốn uống một tách cà phê không?" Tôi hỏi, đột ngột đứng dậy khi cô ấy đi ra cửa.

"Hôm nay thời tiết thích hợp cho cà phê."

 
Nafisa nhìn ra cửa sổ đang mở.
 
“Chà, nếu điều ấy không gây rắc rối gì cho anh...” cô ấy bối rối nói.
 
"Cô muốn đường hay không đường?"
 
"Hãy cho tôi không đường."
 
Khi uống cà phê, tôi quên đi sự lạnh nhạt và nhút nhát của mình. Tôi nhiệt tình nói về những cuốn sách đã đọc và những tác giả mà tôi yêu thích. Cô ấy lắng nghe với sự quan tâm và chú ý. Khi đến lượt mình, cô nói một cách vui vẻ và không kém phần nhiệt tình. Nghe cô ấy nói, tôi nhận ra mình bị mê hoặc bởi một người không có thế giới quan giống mình, như hai giọt nước, và cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cảm giác ngọt ngào mà bao năm nay tôi từng thiếu thốn.
 
Khi cô ấy rời đi, tôi quay lại một mình với những cuốn sách của mình, như thường lệ. Tôi đã nhầm lẫn rất nhiều, mong rằng trái tim vốn quen với sự cô đơn, sẽ lại bắt đầu lặng lẽ lang thang trong những góc khuất vắng vẻ của nó. Lần đầu tiên tôi cảm thấy đơn độc, cảm nhận được trọn vẹn cảm giác tăm tối trong bốn bức tường này.
 
Khi ra khỏi nhà vào ngày hôm sau, tôi vô tình gặp Nafisa trên phố. Em gái cô ấy đi cùng trên đường đến trường. Như mọi khi, tôi chào cô ấy, nhưng chúng tôi lặng lẽ bước đến bến xe buýt. Tôi muốn nói chuyện, nhưng rồi tôi nghĩ lại. Có lẽ tôi lại thấy xấu hổ vì những người xung quanh.
 
Tại bến xe buýt, tôi bắt taxi và cô ấy lên xe buýt. Trên đường đi, tôi nhớ lại cuốn sách cô ấy đã mượn lần trước, và tôi bắt đầu tự hỏi liệu cô ấy có đọc nó nhanh hay không. Cuối cùng, tôi nghĩ chắc hẳn là cô ấy sẽ đọc nhanh thôi.
 
Bốn ngày trôi qua mà không có tin tức gì. Ngày thứ năm vẫn vậy. Nafisa đã bóp chết sự yên bình trong tâm hồn tôi. Vào ngày thứ sáu, trái ngược với bản chất tự nhiên của tôi, tim tôi chùng xuống, và bắt đầu lo lắng. Vào ngày thứ bảy, như thường lệ hút thuốc bên cửa sổ, tôi biện luận rằng, cô ấy không thể đọc hết cuốn sách của Marquez trong một tuần, và kết luận này khiến tôi bấn loạn.
 
Hôm qua trạng thái tinh thần trở nên tồi tệ và tôi không thể tập trung vào công việc của mình ở công ty bảo hiểm. Tôi băn khoăn tự hỏi không biết kiểu gì mà đọc một cuốn sách dày 386 trang trong một thời gian dài như vậy, và tôi không ngừng suy nghĩ về nó. Những suy nghĩ ám ảnh khác đang hiện lên trong đầu tôi. Có lẽ, Nafisa không có thời gian để đọc sách, tôi tự nhủ. Sau một phút, tôi nghĩ cô ấy không thích cuốn sách này và quên trả nó.
 
Hầu hết các đồng nghiệp của tôi không quan tâm đến việc đọc sách, ngoại trừ Feruza Anvarovna từ Cục Quản lý rủi ro. Cô ấy khoảng ba mươi lăm tuổi - cô ấy là một người phụ nữ chân thành và rất thông minh. Trong giờ giải lao, tôi muốn hỏi cô ấy về cuốn sách của Marquez, cuốn sách chiếm hết tâm trí của tôi.
 
“Feruza Anvarovna”, tôi vừa nói vừa bước vào. “Tôi có thể hỏi chị một điều được không?”
 
Lúc đó cô ấy đang phân loại đống giấy tờ trên bàn làm việc.
 
"Tất nhiên, Humayun."
 
"Chị đọc một cuốn sách ba trăm tám mươi sáu trang trong bao nhiêu ngày?"
 
Feruza Anvarovna suy nghĩ một chút.
 
“Nó phụ thuộc vào loại sách đó là gì. Nếu tôi hứng thú với nó, tôi sẽ đọc xong trong bảy ngày. Nếu không, tôi sẽ không đọc xong trước một tháng”.
 
Một lát sau, tôi hỏi với một trong những khách hàng của tôi với cùng một câu hỏi.
 
“Nếu tôi cố gắng, có lẽ sẽ đọc nó trong vòng hai tuần” anh ta nói sau khi suy nghĩ.
 
Trên đường về nhà, tôi cũng hỏi người tài xế taxi câu hỏi tương tự.
 
“Thành thật mà nói, tôi không thích đọc sách”, anh nói, lén nhìn qua gương chiếu hậu về phía tôi.
 
Về đến nhà, tôi đứng ngoài hành lang, dựa vào tường mà không vào trong ngay. Điều này có mục đích thầm kín: nếu Nafisa nhìn thấy tôi từ cửa sổ của cô ấy, có lẽ cô ấy sẽ đến để đổi sách. Tôi đã đứng như vậy trong hai mươi phút. Nhưng không có tín hiệu gì. Thất vọng, tôi cho tay vào túi quần lấy ra một bao thuốc lá. Hộp thuốc gần như trống rỗng. May mắn thay, vẫn còn sót lại điếu thuốc cuối cùng. Nó giúp tôi phân tâm một chút. Tôi đi đến giá sách và lấy một số cuốn sách từ đó. Một cuốn có hai trăm năm mươi tư trang, cuốn khác có một trăm tám mươi ba, và cuốn thứ ba có một trăm hai mươi tư trang. Tôi nhặt cuốn thứ ba và đặt hai cuốn còn lại lên giá. Lật giở cuốn sách từ đầu đến cuối, tôi quyết định giới thiệu nó cho Nafisa vào lần sau...
 
...Lang thang trong căn phòng đã làm tôi mỏi chân. Tôi dựa vào lưng ghế. Cơn đau trong đầu tôi bắt đầu giảm dần sau khi uống một viên thuốc. Nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch như điên. Gục đầu vào thành ghế, tôi nhắm mắt lại trong giây lát. Hình ảnh Nafisa lượn lờ trước mắt tôi lặp đi lặp lại. Sau đó, tôi nhận thấy, rằng sự khó chịu, hồi hộp, tâm trạng tồi tệ trong mười ngày qua đều là kết quả của sự chờ đợi. Tôi, đã quen từ nhỏ không mong đợi điều gì, mà chỉ là muốn gặp cô ấy, chứ không có gì khác. Tôi rất muốn được gặp lại cô ấy, được nghe cô ấy nói chuyện và giọng nói dễ chịu của cô ấy sẽ tràn ngập căn phòng. Tại sao tôi phải nói dối chính mình? Rốt cuộc, có thực sự quan trọng khi cuốn sách của Marquez được đọc trong bao lâu?
 
Khi thừa nhận sự thật này, tôi chợt bật cười. Tiếng cười của tôi đầy đau thương, nhớ nhung và xót xa. Tiếp tục cười, giọng tôi ngày càng to hơn. Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. Lúc đầu, tôi không chú ý. Rồi có ai đó gõ lại. Trước khi mở, tôi chỉnh lại cà vạt và cài cúc áo sơ mi. Sau đó, tôi ra mở cửa. Nafisa đang đứng ở ngưỡng cửa, cầm một cuốn sách trên tay.
 
“Tôi gần như không thể đọc hết cuốn sách” - cô nói, cố gắng mỉm cười và đưa trả tôi cuốn sách trên tay - “Marquez đã khiến tôi đổ mồ hôi rất nhiều”.
 
Sau này, tôi đã được biết sự thật, Nafisa muốn gặp tôi từ mấy hôm trước nhưng vì chưa đọc xong cuốn sách nên cô không tìm được lý do để gặp. Có một sự thôi thúc từ trái tim, cô không thể chờ đợi hơn được nữa. Hôm đó cô quyết định sang gặp tôi với tất cả sự pha trộn của cảm xúc: hồi hộp, lo lắng, phấn khích, mong chờ, đau đáu… 
 
Người Hà Nội
 
http://nguoihanoi.com.vn/cuon-sach-cua-garcia-marquez_268143.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)