Rủ anh về
Em rủ anh về
có được không, nơi rừng sim trùng trùng như thảm
đường ngoằn nghèo lụa vắt ngang mây.
Bước chân đi gập ghềnh
đá ong, đá cuội,
theo tháng ngày quen rồi ngỡ phẳng nhẹ êm nhung.
Lảng bảng khói chiều
cánh chim về ấm tổ, tiếng cha khúc trầm bản nhạc
đưa nôi.
“Lớn lên rồi
nhớ giọt mồ hôi con mặn chát
mái tóc két mùi đỉnh núi trung du”.
Vết chân đau
chưa liền lại rách,
viên sỏi vô tình tại bước chân non.
Em rủ anh về,
có được không, nơi chiều xuống mây cũng vào
ngang cửa
ngủ chung người trong cả giấc mơ.
Lớn lên cùng,
mây ướm vào da thịt
theo tháng ngày nên chẳng thể quên nhau.
Vạt cỏ, vòm cây
tiếng chim gù “bắt cô trói cột”
em buộc lòng mình, buộc được anh không!
Sông Đà cong
khúc khủy, đá ghềnh
nước trong veo soi đáy lòng của cát
nước cạn rồi, cát phơi mình cháy bỏng giữa mênh mông.
Em rủ anh về
có được không, làng trung du ở xen cùng đồi sắn
lối đi vào ngập trắng những ngàn hoa
cúc xuyến chi, sim, mua màu tim tím
những cành nghiêng vươn sát cạnh lối mòn.
Làng em đấy
chông chênh nhiều kỷ niệm
nồng nàn như rượu mới vừa xong
nhớ lời ca mắc nợ một câu hò.
Em rủ anh về có được không!.
Người Hà Nội
http://nguoihanoi.com.vn/pham-thi-nhu-thuy_263041.html