Hà Nội tôi… nỗi nhớ
Sao nhớ thế... mỗi lần xa Hà Nội
Những phố phường chật chội lại người đông
Mùa heo may se lạnh má ai hồng
Tiếng rao đêm, khiến lòng se sắt nhớ
Hà Nội tôi... thân quen từng nhịp thở
Nên khi xa trăn trở khó chia ly
Nhớ những con đường nâng bước chân đi
Nhớ từng loài hoa mùa gì... nở rộ
Nhớ những âm thanh rộn ràng phố cổ
Quán cóc liêu xiêu một chỗ ta ngồi
Bữa sáng nhẹ nhàng chỉ một gói xôi
Chiều dạo bước... đầy vơi hương hoa sữa
Nhớ những lúc đứng chờ ai bên cửa
Vội trao nhau chỉ một nửa bài thơ
Để cả ngày lòng ra ngẩn, vào ngơ
Ghép cho trọn nửa bài thơ dang dở
Hà Nội tôi... biết bao điều để nhớ
Năm cửa ô rộng mở đón xuân sang
Những hàng cây cuối thu trút lá vàng
Chiều hồ Tây bảng lảng sương phủ tím
Bài ca Hà Nội trào dâng ngọt lịm
Vào hạ hồ Gươm chúm chím lộc vừng
Bao hội ngộ vui... tay bắt mặt mừng
Bao chia ly buồn... rưng rưng dang dở
Hà Nội tôi... đó chính là miền nhớ
Để khi xa mong được ở thật gần
Như nhớ người yêu sâu nặng, bần thần
Tất cả từ... những thân thương, bình dị.
Cầm Đỗ/Người Hà Nội
http://nguoihanoi.com.vn/cam-do_257598.html