Bóng chiều rơi. Đôi ta, từng bước một, Cùng lặng lẽ dưới trời thu dạo gót.
Con voi già
(Trích)
…
Hồn rừng thẳm những vang cây chát chúa,
Nhắc lại tiếng Voi kêu nhiều lượt nữa,
Rồi núi sông rồi cảnh vật âm u
Lại đắm say trong giấc mộng muôn thu.
Tiếng giã từ núi cao cùng sông rộng,
Chào rừng xanh với vòm trời lồng lộng,
Gọi linh hồn hùng vĩ của loài voi,
Voi tưởng một mình mình biết mà thôi.
Có hay đâu gió xuyên sơn lừng lẫy
Đã than lại lời than đau đớn ấy,
Đã khiến cho ở chốn mịt mùng xa,
Tấm lòng ta thổn thức, hỡi Voi già!
Phạm Huy Thông/Người Hà Nội