1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Tản văn - Tùy bút

Trà thu ở phố đồi

31/10/2020
 
Dãy phố này xưa vốn là một quả đồi. Những người già thường vẫn chỉ ra được chỗ nào có những gốc cây to, chỗ nào là nhà tên quan này, quan nọ… những kí ức còn già nua hơn họ. Chỉ biết là, khi chúng tôi lớn lên, con đườn dốc khúc khuỷu có những cái cột đèn cũng bấp bênh, ánh đèn vàng ệch trong sương mù. Phố đồi buồn mênh mang mà ám ảnh.
 
Thu này, cái ấm trà ít khi được tôi dùng đến. Chỉ vào những hôm trời nồm, hình như ông giời khó ở, người người đau mỏi xương khớp, tâm tính cũng ẩm ương, tôi mới tráng ấm, nhón trà. Cứ loanh quanh thế, đến lúc vị trà chạm vào đầu lưỡi cũng ngẫm ra được khối chuyện. Trà thu đằm sâu và đắng chát hơn tách trà độ vào xuân thật nhiều. 
 
Mùa thu, người ta thường nói ít hơn nhưng lời nào cũng lắng. Mùa se lạnh, mùa như nốt trầm trong bản đàn của một năm, của một đời người. Có người thu ấy gặp lại cố nhân xưa, thời gian như làn nước đã không còn trong mắt một thời. Trong tách trà có bầu trời, bầu trời đầy ắp kỉ niệm, ngày xưa như làn khói trà mỏng tang bay trong tiết thu.
 
Tôi nhớ ngày xưa, ở khu phố đồi có một người lính trở về thường đựng trà trong một chiếc hộp sắt mang từ chiến trường về. Tôi không rõ ông đựng loại trà gì nhưng vào những năm tháng cuộc sống còn gian khó đó, như thế đã là một người tao nhã. Sớm nào đi học qua, tôi cũng thấy cái bếp nhỏ đỏ lửa. Những cành cây nhỏ nằm rải rác ven đường được ông nhặt về, reo lửa vui tí tách dưới đáy chiếc siêu nước bằng đồng đã đen sẫm. Hình như có những ngày, không có trà để pha, nước sôi chỉ váng vất hương trà từ một ngày nào đó. Tiết trời lạnh càng thêm se sắt, khói ấm tỏa trên men gốm mà buồn, đời có những khúc trầm thử thách lòng người như thế. 
 
Chiều thu nay, tôi pha một ấm trà để nhớ tên một người con gái đã theo chồng về miền biên viễn. Cũng một ngày cuối thu như thế, bên tường đá rêu phong, đôi mắt buồn nhưng không rơi lệ, buồn như một thứ màu của số phận đã phủ lên đôi mắt, lên ngày hôm ấy, và… cho kí ức về em mãi sau này. Hạnh phúc giống như một vì sao chỉ lấp lánh trước mắt ta, càng bước đến lại càng xa xôi cuộc đời người con gái ấy mãi u sầu như thế. Người đã sang sông như những cánh trà đã gieo mình trong làn nước không thể nào quay trở lại được thuở ban đầu. Rồi người đó sớm lìa xa cõi tạm này. Buồn thương tiếc nuối như từng lọn sóng lăn tăn trong tách trà nhỏ từ một dư chấn xa xôi nào đó…
 
Phố đồi của tôi vẫn thế, cao hơn so với phố xá dưới kia mà nhìn về đâu cũng thấy xa xôi, mơ hồ. Tôi đâu còn trẻ để bắt đầu lại từ một khu phố mới, những cheo leo, gập ghềnh của con đường, lũ trẻ hình như cũng đã quen, những chỗ nào có gốc cây cổ thụ, chỗ nào đào được quả bom chưa nổ… có lẽ những người hôm nay vẫn nhớ. Ấm trà pha vội trong ngày thu còn mênh mang bao kí ức lại hiện về trong đôi mắt đã nhòa đi, đâu phải vì khói ấm…
 
Người Hà Nội
http://nguoihanoi.com.vn/tra-thu-o-pho-doi_263134.html
 

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)