1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Tản văn - Tùy bút

Nhớ chú chó vàng

31/10/2019
Mẹ gọi điện bảo chú chó vàng nhà tôi mới chết đêm qua, đúng 12 giờ, vẫn bệnh cũ. Trước, tiêm mấy mũi là khỏi thế nhưng lần này nó chết nhanh lắm, chỉ sủa mấy tiếng thất thanh rồi lịm đi. Bố mẹ lục tục trở dậy chạy xuống bếp thì thấy nó đang nằm co quắp.

 

Mẹ gọi điện bảo chú chó vàng nhà tôi mới chết đêm qua, đúng 12 giờ, vẫn bệnh cũ. Trước, tiêm mấy mũi là khỏi thế nhưng lần này nó chết nhanh lắm, chỉ sủa mấy tiếng  thất thanh rồi lịm đi. Bố mẹ lục tục trở dậy chạy xuống bếp thì thấy nó đang nằm co quắp. Lay mãi nó mới ngếch mõm lên liếm liếm vào tay mẹ vài cái rồi nhắm nghiền mắt. Tôi buông điện thoại mà nước mắt cứ chực trào ra. Nó sống với gia đình tôi cũng đã bảy tám năm rồi.

 

Vẫn nhớ cái ngày đầu tiên nó về nhà tôi mới chỉ bé bằng quả xoài, đứng nép vào góc tường bếp bù hóng bám đen ngòm, bốn chân run lẩy bẩy, đuôi quặp vào, đôi mắt ầng ậc nước ngơ ngác nhìn đám trẻ con chúng tôi. Nhớ những đêm cả nhà bị đánh thức vì tiếng rên nỉ non vì nhớ mẹ của chó con. Tôi nằm trên giường, thương nó lắm nhưng không dám chui ra khỏi chăn vì sợ ma. Chắc là chó con sợ lắm, một mình trong căn bếp lạ hoắc lạ huơ, bóng tối im phăng phắc, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sục sạo của lũ chuột đang kiếm ăn.

 

Vài hôm sau nó quen dần, quanh quẩn cửa bếp rồi lang thang ra sân, thấy cái gì cũng lạ lẫm đứng trân trân nhìn hồi lâu. Đôi mắt nó tròn to đen lay láy, tôi có thể soi mình trong đó. Nhớ mỗi sáng chó con cắn chặt gấu quần tôi lôi lại như thể muốn rủ rê ở nhà chơi hay chạy một mạch từ trong bếp ra đầu ngõ, mừng quýnh quáng khi nghe tiếng xe đạp lọc cọc của tôi đi học về.

 

Mẹ bảo: “Con chó này khôn lắm. Khi có người ở nhà thì ai ra ai vào nó cũng chẳng buồn cắn một tiếng. Thế nhưng hễ cả nhà đi vắng đặc biệt ban đêm nó sẽ nằm canh ở thềm, một tiếng động nhỏ đến mấy cũng không bỏ sót. Buổi sáng, bố mẹ ngủ dậy là phải chào một tiếng rồi xoa đầu nếu không nó sẽ cứ quẩn chân mãi chẳng rời. Đến bữa, bưng cơm ra mà quên mời một câu là nó cứ nằm ở xa nhìn, đói mấy cũng không động. Mấy lần trêu sẽ bán nó thế mà nó giận bỏ ăn cả ngày trời…”.

 

Tôi lên thành phố trọ học rồi ra trường đi làm, cả năm về quê được hai, ba lần. Nhìn thấy tôi chó vàng chẳng buồn vẫy đuôi. Đến khi tôi lại gần hỏi chuyện, nó mới ngước lên nhìn rồi vẫy đuôi vài cái cho có lệ. Chắc nó giận tôi đi miết chẳng về thăm bố mẹ, thăm nó. Ở quê giờ chỉ còn hai ông bà lủi thủi. Nghe tin chú chó vàng mất, tôi thấy mất mát như thể phải chia ly với một người thân trong gia đình. Nuối tiếc vì lần trước về nhà tôi không chơi với nó lâu hơn, xoa đầu hay hỏi han tâm sự cùng nó nhiều hơn. Ánh mắt buồn trĩu của nó trước khi tôi ra bến xe trở lại thành phố cứ ám ảnh vào cả giấc mơ. Có phải nó cảm nhận được bệnh tật, biết rằng sắp phải rời xa hay muốn nói điều gì? Hàng trăm câu hỏi cứ chật chội trong đầu tôi mà chẳng thể nào tìm được lời giải đáp.

Đào Mạnh Long/Người Hà Nội

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)