1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Tản văn - Tùy bút

Miền sơn cước tuổi thơ

12/09/2019
Nơi tôi lớn lên là một vùng kinh tế mới trên cao nguyên Lâm Viên. Đây là vùng đất giúp những gia đình miền Trung như gia đình tôi thoát khỏi sự nghèo đói ở quê cha, đất tổ nhưng không phải là một nơi ưu ái cho những đứa con nít đi tìm cái chữ như chúng tôi.

Nơi tôi lớn lên là một vùng kinh tế mới trên cao nguyên Lâm Viên. Đây là vùng đất giúp những gia đình miền Trung như gia đình tôi thoát khỏi sự nghèo đói ở quê cha, đất tổ nhưng không phải là một nơi ưu ái cho những đứa con nít đi tìm cái chữ như chúng tôi. 

Trường cách nhà chúng tôi tầm 2km, 2km cũng sẽ chẳng có gì nếu như đường đến trường của lũ chúng tôi không đi qua 1 cái cầu treo và 2 cái dốc cao tít. 2km với chúng tôi khi đó đằng đẵng lắm, ngày nào cũng phải mất hơn 1h đồng hồ để di chuyển đến trường. Nhưng chẳng có ngày nào chúng tôi đi học trễ hơn 11h, mặc dù 1h chiều mới vào lớp. Vì sao ư? Vì những dây mâm xôi mọc ven đường ngọt lịm. 

Tôi cũng không nhớ rõ lắm mâm xôi ra trái vào mùa nào hay ra quanh năm, chỉ biết cứ mỗi ngày đi học, lũ chúng tôi lại rủ nhau leo lên triền dốc ven đường để tìm những quả mâm xôi đỏ mọng ấy. Quả mâm xôi nhỏ bằng ngón tay út của người lớn, được kết bởi nhiều hạt nhỏ li ti, nhìn tựa như 1 mâm xôi gấc. Có lẽ vì thế mà nó được gọi là mâm xôi, vị ngọt thanh nhưng lại pha chút vị đắng. Thật ra độ ngon của nó chẳng thể tương xứng được với sự thích thú của chúng tôi khi ấy đâu. Với bọn trẻ bây giờ, những quả mâm xôi không thể nào hơn những chiếc bánh Pizza, những bịch Snach đủ mùi, những chai nước ngọt nhiều màu sắc nhưng với chúng tôi thời đó là cả một sự ngon lành và hấp dẫn. 

Không chỉ có mâm xôi cuốn hút chúng tôi, cả những cành lau mọc tít trên đỉnh đồi cũng khiến chúng tôi mất nhiều tâm sức để có được chúng. Bẻ lau xong, cũng chỉ nắm lại thành bó rồi rượt đuổi nhau, có thế thôi đó, mà đứa nào cũng hăng hái lắm. Tôi nhớ có vài lần bắt gặp những người lớn cũng leo lên đỉnh dốc để bẻ lau như chúng tôi khi ấy. Nhưng họ bẻ sau đó bó lại thành những bó to và chở đi chứ họ không dùng nó để rượt đuổi nhau như chúng tôi. Với cái đầu hay lý luận, tôi đoán họ lấy về bó làm chồi và bán.

Và nữa, những khóm mít cũng là thứ khiến lũ chúng tôi mất thời gian nhất trong suốt những năm tháng đến trường. Hai đứa bạn tôi là Hằng và Ảnh hay tụ tập rủ nhau ăn khóm mít nên khi nào chúng nó cũng có sẵn 1 bịch muối. Hằng còn kiêm luôn nhiệm vụ leo cây, những đứa còn lại ngồi bên dưới đón những khóm mít nó ném xuống. Cả lũ lại hít hà trong vị chát ngắt của khóm mít được hòa quyện với vị mặn của muối và cay nồng của ớt.  

Miền sơn cước tuổi thơ trong ký ức của tôi còn là những đóa dã quỳ. Hoa quỳ gần như là đặc trưng quê tôi, cứ đến mùa nắng, lại trổ vàng rực trên những triền đồi ven đường. Hoa quỳ có màu vàng rực rỡ, to bằng bàn tay, trông gần giống hoa hướng dương, cuốn hút người nhìn lắm nhưng có lẽ ông trời cố tình trêu ngươi nó hay sao ấy mà mùi của nó không hề dễ chịu chút nào. Nhưng dù thế cũng chẳng thể làm lũ chúng tôi thôi thích thú với việc hái từng đóa hoa vàng ươm, rồi lại thả xuống suối từ trên cầu treo. Nước mùa nắng lại cạn, khoảng cách giữa cây cầu và mặt nước khá xa, đủ để lũ chúng tôi chăm chú ngắm những đóa dã quỳ xoáy tròn và từ từ rơi xuống nước, lại theo dòng nước uốn lượn qua các tản đá dưới lòng suối trôi đi một cách uyển chuyển.

Có những hôm học thêm buổi sáng, chúng tôi mỗi đứa đùm thêm cái cà mèn cơm để ở lại học luôn buổi chiều. Học đến 10h được nghỉ, nhưng thay vì nghỉ ngơi, ăn cơm chiều học tiếp, cả lũ lại rủ nhau ra sân đá bóng. Giữa trưa, 12 đứa cả trai, cả gái chia nhau thành 2 đội và đá, cứ bóng vô khung thành là được. Ngày đó, đứa nào cũng gầy nhom, đen đúa. Trong những trận cầu kinh điển kéo dài ba giờ đồng hồ giữa cái nắng oi ả như thế nhưng tôi biết mình và cả lũ đều rất vui vẻ, háo hức trong mỗi buổi học thêm, chỉ mong thầy cho nghỉ để kéo nhau ra sân mà thôi.

Tuổi thơ tôi là như thế đấy, dù thiếu thốn về vật chất nhưng tiếng cười chưa bao giờ thiếu. Chúng tôi được thả dép đi chân không, được phơi nắng, phơi mưa, được vui sướng cùng đất trời, được ăn những trái cây rừng, được hò hét cùng nhau, làm điều mình thích… Chỉ bấy nhiêu thôi, mà mỗi lần nhớ tới lại cảm thấy xao xuyến đến nao lòng. 

Bùi Anh Thơ/Báo Người Hà Nội

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)