1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Tản văn - Tùy bút

Hương chanh

26/09/2020
 
Những ngọn gió mát rượi thổi từ cánh đồng mang theo mùi rơm rạ, phả từng đợt vào mái tóc dài của Hương. Hương phổng mũi hít thật sâu vào ngực, mùi hương dân dã mà cô bé thèm khát ngay từ hồi còn nhỏ. Hương xòe bàn tay, nhìn con bướm ép bằng cánh phượng. Con bướm từ mùa hè năm nảo năm nào còn sót lại trong đáy rương cũ của ngoại. Hôm về nghỉ hè, ngoại mang cái rương ra để Hương xếp quần áo vào.  Trong lúc dọn dẹp, Hương tìm thấy nó và giữ lại. Hương tung nó lên cao. 
 
Bay đi, bay đi bướm ơi! Biết đâu có phép lạ làm con bướm bay đi thì sao? Nhưng con bướm chỉ chao đảo vài vòng theo ngọn gió rồi rớt xuống kênh. Nó từ từ trôi theo dòng nước. Hương chạy theo trên bờ kênh xem nó có tấp vào đâu không?
 
- Tội nghiệp, khéo nó chết đuối mất!
 
Mải chạy theo con bướm, Hương vô tình đá phải một lon sữa bò. Những con mối cánh văng ra bò lúc nhúc.
 
- Eo ơi!
 
Một cậu bé trạc tuổi Hương từ đằng sau bụi chui ra. Tay cầm cần câu và cái lồng sắt.
 
- Nè, làm đổ mồi của người ta mà còn đứng đó hả? Có lượm vô không?!
 
Hương đứng như trời trồng nhìn mối bò tứ tung. Cô bé lắp bắp xin lỗi.
 
- Không lỗi phải gì hết, bắt vô đi!
 
Hương hoảng sợ. Cô bé bậm môi. Hai giọt nước mắt lăn dài trên má. Cậu bé bật cười.
 
- Mới giỡn tý đã khóc. Đúng là con gái thành phố!
 
Hương bẽn lẽn quay mặt đi lau nước mắt. Cậu bé cười hềnh hệch để lộ cả hàm răng sún. 
 
- Sợ hả? Thịt rắn mối ăn ngon lắm đó. 
 
Hương rụt cổ. Cậu bé tiếp tục gợi chuyện: 
 
- Nè, tao biết mày là cháu bà Bảy, học ở thành phố về đây nghỉ hè!
 
Thấy cậu bé có vẻ thân tình, Hương lấy lại bình tĩnh, tròn mắt hỏi: 
 
- Ừa, sao anh biết?
 
- Tao ở gần nhà đó!
 
- À, anh là cháu bà Tư.
 
Hương nhớ hôm ngoại kể, bây giờ bà Tư không còn ở một mình nữa. Bà đã tìm được đứa cháu nội lưu lạc ở An Nhơn. Ba mẹ nó mất từ lâu, nó ở ngoài ấy với mấy người bà con. 
 
- Mày tên Hương phải không?
 
- Dạ phải!
 
- Tao nghe bà Bảy nói.
 
Hương ngập ngừng:
 
- Còn anh tên gì?
 
- Không biết.
 
Hương che miệng cười: 
 
- Cười gì?
 
- Ai cũng phải có tên chứ!
 
- Tên Đen.
 
Thằng Đen xưng tên của mình với vẻ gắt gỏng. Nó xách cả lồng rắn mối và cái cần câu dấn bước:
 
- Thôi về, tối rồi!
 
Hương cũng đứng dậy theo nó. Quan sát từ phía sau, Hương thấy cái tên thật hợp với người nó. Nó ở trần để lộ cái lưng đen nhẻm rắn chắc. Cô bé mỉm cười lẩm bẩm: “Anh chàng này ngộ thiệt!”. 
 
Tới đầu ngõ, Đen ngoái cổ lại, bảo Hương: 
 
- Mai qua chơi!
 
Hương gật đầu rồi về nhà ngoại.
 
Sáng hôm sau, Hương phải đi theo dì Sáu thăm mộ ông ngoại. Đến trưa về, bà ngoại đã dùng cơm sẵn. Ngoài những thức ăn thông thường có thêm đĩa thịt băm nướng thơm lừng mùi lá chanh. Hương ngả vào lòng ngoại nũng nịu: 
 
- Ngoại, con đói bụng quá!
 
- Cháu của ngoại hư quá! Rửa mặt đi rồi ăn cơm. 
 
Hương nhảy chân sáo ra lu nước sau nhà, xối vội mấy gáo, rồi ngồi vào bàn ăn một cách ngon lành, đặc biệt là đĩa thịt nướng.
 
- Ngoại ơi! Thịt gà gì mà ngon quá?
 
- Thịt rắn mối của thằng Đen cho con. 
 
Hương rụt cổ:
 
- Ủa? Thịt rắn mối hả? Sao ngoại không nói?
 
Ngoại cười: - Nhưng mà có ngon không?
 
Hương cúi đầu mỉm cười:
 
- Dạ ngon!
 
- Lát con đem qua cho bà Tư ký đường và cảm ơn thằng Đen nghe con!
 
Lúc Hương qua nhà bà Tư, thằng Đen đang đứng dưới gốc chanh bứt bứt lá vò nát trên tay. Nó nhìn Hương cười cười:
 
- Nè, ăn thịt rắn mối có ngon không?
 
- Ngon! Anh làm gì vậy?
 
- Ngửi mùi lá chanh thơm lắm! Nè, thử coi! - Nó đưa bàn tay lên mũi Hương.
 
- Ừ, thơm quá!
 
Thằng Đen giải thích:
 
- Lá chanh dùng để nướng thịt rắn mối và nấu nước gội đầu thơm lắm!
 
- Ủa, nấu nước gội đầu hả?
 
- Ừa, con gái ở đây gội đầu bằng lá chanh không đó. Cho nên tóc tụi nó mượt lắm.
 
Hương nhìn mái tóc rễ tre của thằng Đen, cười khúc khích: 
 
- Sao anh không gội đầu cho mượt?
 
Thằng Đen trợn mắt: 
 
- Tao là con trai mà! Mà… hôm nay mày đi rừng không? Tao câu rắn mối, mày hái sim rừng!...
 
Đến chuyện hái sim thì Hương nhảy cẫng lên:
 
- Ừ, thì đi! Chờ em về xin phép ngoại đã nghen!
 
Những ngày hè sau đó, Hương và thằng Đen khắng khít như hình với bóng. Thằng Đen dẫn Hương đi khắp những cánh rừng sim. Nó còn dạy cho Hương biết bơi sông nữa. Hương thích gội đầu bằng nước lá chanh và ăn thịt rắn mối nướng. Thằng Đen cũng khác trước, nó không gọi Hương bằng mày nữa, nó gọi tên và thường mặc áo khi đi chơi với Hương. 
 
Ngày Hương trở về thành phố, nó đãi Hương một chầu rắn mối nướng và tặng Hương một gói lá chanh thật lớn. Nó tiễn Hương ra tận nhà ga. Hương hứa với thằng Đen, mùa hè sang năm nó lại về đây chơi với thằng Đen. Khi đoàn tàu chuyển bánh, thằng Đen chạy lúp xúp trên đường tàu để vẫy tay cho đến lúc khuất bóng. Hương đã bưng mặt khóc nức nở. 
 
Năm nay, bà nội thằng Đen cho nó đi học lại lớp Sáu. Nó đã bỏ học ba năm cho đến khi vào lớp, nó lớn nhất. Tuy có nhiều bạn mới nhưng nó không quên được Hương. Từ ngày đầu nghỉ hè, thằng Đen đã lặn lội khắp mấy đồi sim để câu rắn mối. Nó định bụng để dành chờ Hương về quê sẽ nướng lá chanh đãi Hương. Bây giờ, rừng bị đốt nhiều. Người ta chặt cả sim để đốt lò gạch nên rắn mối cũng ít đi. Đen vác cần câu đi ba  ngày chỉ bắt được có mười con. Đám bạn nó xúi nó nướng ăn nhưng nó kiên quyết từ chối. Chiều nào nó cũng ra ga, thơ thẩn nhìn con tàu từ thành phố về, nhưng không thấy Hương đâu. Một hôm từ nhà ga về, bà ngoại của Hương đang ngồi nói chuyện với bà nội của nó, thấy nó liền vẫy tay:
 
- Nè Đen, con có thư của con Hương!
 
Thằng Đen cố giấu niềm vui, nó đưa hai tay đón lấy lá thư, cảm ơn bà Bảy rồi ra đằng sau. Những nét chữ nghiêng nghiêng tròn trĩnh gợi cho nó nhớ tới đôi má bầu bĩnh và cặp mắt tròn xoe của cô bạn nhỏ. 
 
“Anh Đen thân mến!
 
Em đã khóc thật nhiều trong cái ngày ra phi trường đi Mỹ cùng ba mẹ. Em phải đi theo cùng gia đình, dù lòng không muốn tý nào. Ở xứ người, em nhớ quê mình chi lạ. Nhớ những ngày hè, nhớ ngoại, nhớ anh và nhất là nhớ mùi thịt rắn mối nướng lá chanh. Những ngày em ngồi bó gối trong nhà giữa xứ người xa lạ, em lại lấy gói lá chanh khô ra hít để mong tìm lại chút mùi hương quê mẹ. 
 
Anh Đen! Em biết anh đang chờ em. Xin anh hãy tha lỗi cho em. Rồi em cũng sẽ trở về  nhưng chưa biết bao giờ. Chỉ sợ lúc đó anh không còn câu rắn mối cho em ăn nữa thôi.
 
Chúc bà Tư và anh luôn được mạnh khỏe, hẹn thư sau em viết dài hơn. 
 
Em,
 
Hoàng Dạ Hương”.
 
Cầm chắc lá thư trong tay, thằng Đen lững thững đi vào như một kẻ mộng du. Nó mang cái lồng rắn mối ra sau vườn, mở cửa cho những con rắn mối bò ra ngoài rồi lẩm bẩm: 
 
- Đi đi, về với rừng núi của chúng mày đi!...
 
Nó ra gốc chanh bứt nắm lá chanh vò nát rồi úp lên mặt mình. Hương chanh xộc vào mũi. Nó nghe mắt mình cay cay. Hình như nó khóc. Những giọt nước mắt hiếm hoi vỡ ra dưới bàn tay nó. Hương chanh quyện với mùi rơm rạ  phả đầy không gian… 
 
Người Hà Nội
http://nguoihanoi.com.vn/huong-chanh_262711.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)