1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn nghệ
  4.  › 
  5. Văn hóa

Trên đồi cao

25/09/2018
Đồi toàn những mộ là mộ. Lưa thưa trong đám mộ một vài ngôi nhà, và dưới đồi toàn nhà là nhà, kề sát nhau như ở thành phố. Đi từ xa nhìn tới chỉ thấy những nóc nhà chen chúc nhau. Nhà của người sống và nhà của người chết.
Trên đồi cao
Minh họa của Lê Huy Quang

 
Nhà hắn không ở trên đồi nhưng ngày nào hắn cũng dắt bò lên đồi. Trong khi đàn bò nhởn nhơ gặm cỏ thì hắn thả diều. Xứ này rất lạ, ngày nào cũng có gió. Gió từ biển thổi lên, gió từ núi thổi xuống. Làm nhà mà không chặn nóc kỹ có ngày gió lốc tôn như chơi. Mà gió thế lại hay, ngày nào diều của hắn cũng bay lượn trên bầu trời. Diều sáo hẳn hoi. Ngày nào chàng gió cũng cưỡi trên mình chúng chơi những bản nhạc rất lạ tai trên cây sáo thần cột phía dưới thân diều. Hắn nằm gối tay trên nền đất lởm chởm đá sỏi mắt nhắm nghiền thư thả thưởng thức tiếng sáo của chàng gió. Thấy bộ dạng của hắn như thế, người ta bảo hắn là tửng thế nên cái tên của hắn gắn liền với chữ tửng: Huy tửng. Ừ thì tửng! Mặc, hắn chả để ý đến lời gièm của những kẻ lắm chuyện. Ngày nào cũng như ngày nào, cứ sáng hắn lùa bò lên đồi, chiều muộn mới dắt bò về. Lũ bò quen đường cũng chẳng cần hắn dắt, cứ cởi dây chúng tự biết đi ăn rồi về, đúng giờ, đúng đường.
 
Có một điều mà chả ai biết, đó là sáng nào khi lên đến đỉnh đồi, hắn cũng tới ngồi rất lâu bên một ngôi mộ. Cứ như thể đôi tình nhân đang ngồi ngắm cảnh trên đồi vậy. Tình nhân thực đấy, vì ngôi mộ đó của người yêu hắn. Nhật Hạ - tên nàng đầy nắng và gió biển! Hắn yêu nàng rất nhiều, nhiều đến độ khi nàng ra đi, tâm hồn hắn cũng đi theo nàng, chỉ còn hình hài ở lại ngày ngày cùng đàn bò lên đồi mà thôi. Tình yêu đầu đời, đẹp và thơm mùi cỏ mật. Hai đứa đã thề hẹn ở cùng nhau đến cuối đời. Ai dè cái lời thề hẹn trẻ con ấy chưa được thực hiện thì nàng bỏ hắn đi. Cái chết của nàng là cú sốc quá lớn trong cuộc đời hắn. Hắn còn nhớ rất rõ, buổi chiều oan nghiệt đó, hắn đang đèo nàng đi học về, chiếc xe tải mất thắng lao vào, hắn văng ra rất xa, còn nàng nằm dưới bánh xe. Năm đó cả hai mới mười sáu tuổi, cái tuổi đẹp nhất của đời người con gái. Khi ôm nàng trên tay, khuôn mặt nàng thanh thản như đang ngủ. Hắn khóc tu tu như một đứa trẻ, hắn cho rằng nàng đã xô hắn ra và hứng trọn chiếc xe tải vào người. Nàng thật nhẫn tâm, tại sao không cho hắn đi cùng. Nhưng hắn nhất quyết đi cùng nàng, và tâm hồn hắn đi thật, chỉ để lại thân xác lớn lên cùng năm tháng.
 
Hắn tập làm diều sáo cũng vì nàng. Nàng rất thích diều sáo. Chiều chủ nhật nào hai đứa cũng lên đồi thả diều, rồi nằm nghe tiếng sáo vi vu rất êm tai. Từ ngày nàng đi, hắn bỏ học ngày nào cũng nằm ngắm diều với nàng, mưa cũng như nắng, chẳng sót một ngày. Hắn sợ nàng cô đơn, nàng sẽ khóc mất, khi ấy hai mắt sưng húp không còn đáng yêu nữa!
 
“Trên đời có bao nhiêu cái dại, mày không chọn lại đi chọn dại vì tình!”. Mẹ hắn rên lên khi thấy thằng con trai độc nhất ngơ ngẩn như người cõi trên suốt ngày thơ thẩn lên đồi. Bà khóc, van xin rồi đe dọa. Tất cả đều vô ích, thằng con trời đánh vẫn ngơ ngẩn ngẩn ngơ như người mất hồn, đêm về ôm tấm hình người yêu ngủ. Rồi thời gian xóa dần đi niềm hy vọng nhỏ nhoi trong lòng người mẹ về cô con dâu hiền thảo và những đứa cháu bi bô tập nói. Nước mắt bà chẳng còn để khóc, cũng chẳng còn lời nào để khuyên con nên bà đâm ra mặc nó thích làm gì thì làm. 
 
***
 
Dạo này hắn cho đàn bò về sớm, rồi ăn mặc rất bảnh đi đâu đó trên phố. Nghe đồn hắn trồng cây si cô nào trên phố, con nhà đại gia đường hoàng nhé. Người ta bảo một tên chăn bò thì đến bao giờ mới lọt vào khóe mắt người đẹp. Mà cũng có khi hắn may mắn như Trương Chi cũng nên!
 
Hắn không cần biết mình có may mắn như người con trai có tiếng sáo thần trong cổ tích hay không, nhưng chỉ cần mỗi chiều được thấy mặt nàng là đủ. Chẳng ai hiểu hắn nghĩ gì, vì mỗi ngày hắn chỉ đứng lặng im bên chiếc xe đạp ngước lên ngắm nàng rất lâu, rồi khi đèn đường bật sáng lại lóc cóc đạp xe về. Chỉ vậy thôi, chưa bao giờ hắn tới bấm chuông cửa nhà nàng, hay gửi thư, hoặc làm những trò khiến nàng chú ý. Hắn cũng chẳng biết tên nàng là gì. Những gã con trai đeo đuổi nàng nhìn hắn bằng nửa con mắt và cái cười nhếch nửa bờ môi. Khi biết hắn là một tên chăn bò tưng tửng, có kẻ còn bày trò ác phá hắn. Có hôm hắn ướt sũng vì bị tạt nguyên thùng nước rửa mía của bà bán nước mía bên cạnh. Hắn vẫn đứng im như tượng, mắt vẫn nhìn chằm chằm lên lan can nơi có người con gái dễ thương đang chơi đàn. Sau lần đó, mấy kẻ ác ấy không phá hắn nữa. Một cái tượng đá biết đi, có vui gì mà chọc!
 
Nhiều lần trong khi đứng nhìn nàng, hắn thầm kêu: Nhật Hạ. À thì ra đó chính là lý do mỗi chiều hắn đứng đây. Cái cô tiểu thư đài các kia có khuôn mặt y như Nhật Hạ, có khác chăng cô gái đó không cười đùa cùng hắn. Kệ, chỉ cần được nhìn mặt nàng là đủ, còn hơn chỉ được gặp nàng trong mơ! Những kẻ si tình đều điên dại như thế, như tất cả ý nghĩa cuộc đời chỉ tựu lại trong đôi mắt của người yêu.
 
Chẳng biết hắn đã đứng trước cửa nhà cô tiểu thư đài các ấy bao lâu nữa, chỉ biết một ngày nọ cô gái đem cho hắn một ly nước vì thấy khuôn mặt hắn nhễ nhại mồ hôi. Cũng từ hôm đó cô gái nọ hay lén nhìn hắn. Cô thấy ngạc nhiên trước con người lạ kỳ ngày nào cũng dòm chăm chăm mình. Hắn khác xa mấy kẻ đeo đuổi cô. Hắn chẳng hỏi tên cô, hay nói những lời có cánh, chỉ đứng đó nhìn cô, như tượng đá. Đời vốn lạ kỳ chẳng lý giải được, cũng vì cái “khác” ấy mà cô đâm tơ tưởng chàng trai ấy. Ngày nào cô cũng dòm chừng xem chàng có đứng bên dưới không, rồi tự mình thêu dệt đủ chuyện, cô tưởng tượng mình là Juliet còn chàng là Romeo trong chuyện tình cổ tích. Nhưng chàng chưa bao giờ mở lời làm quen, cũng chẳng bao giờ gửi nàng một lá thư tỏ tình sướt mướt như trong mấy cuốn tiểu thuyết hay viết. Chàng chỉ đứng đó lặng lẽ nhìn cô chơi nhạc, rồi khi tiếng nhạc dừng chàng lại lọc cọc đạp xe đi. Nhiều khi cô muốn chơi đàn mãi không dừng để đợi vầng trăng lên cao, khi phố đã đi ngủ hết rồi, chỉ còn cô và chàng cùng bầu trời đầy sao, khi ấy cô sẽ nhẹ nhàng đến bên chàng và thì thầm “Em nhớ anh” để xem phản ứng của chàng thế nào. Nhưng tất cả chỉ là mộng mơ của cô thiếu nữ, giờ chơi đàn buộc phải kết thúc lúc bảy giờ tối, và nàng phải ăn cơm, phải học bài để thi đậu vào trường đại học mà ba nàng đã đăng ký. Cuộc sống thật nhàn nhã và tẻ nhạt xiết bao!
 
Rồi một ngày hắn không đứng nơi gốc bằng lăng nữa. Cả tuần cũng chẳng thấy mặt hắn đâu. Cô tiểu thư đâm buồn. Cô nghĩ chắc hắn đã trồng cây si người con gái khác. Cô đâm bực, dùng mọi lời cay độc để mắng nhiếc và chì chiết hắn. Nhưng trái tim cô thiếu nữ chẳng vì những lời nói đó mà ngưng thổn thức. Trong nỗi buồn và tuyệt vọng của tình yêu đầu đời, cô kể cho nhỏ bạn thân nghe và nhận được lời tư vấn nên đi tìm hiểu sự thật xem sao. Sự thật? Chưa bao giờ cô nghĩ cần phải tìm hiểu xem hắn là ai, hắn nhìn cô với mục đích gì. Ừ mà phải, sao cô không dò hỏi xem hắn là ai? Cũng cần phải biết chàng Romeo ấy thế nào chứ, cứ trao trái tim bừa bãi thế thì có ngày hái trái đắng, đời giờ thật giả bất minh lắm! Thế là cô đi tìm hiểu, bắt đầu từ bà bán nước mía. May thay bà bán nước mía là người ưa nghe ngóng tin tức thế nên bà biết khá rõ về hắn. Bà lập tức kể cho cô nghe câu chuyện của hắn. Thì ra hắn nhìn cô chỉ bởi cô giống người con gái hắn yêu. Trên đời này còn có người si tình như thế ư? Cô không tin! Cô cho rằng hắn thầm yêu cô thật nhưng mặc cảm thân phận nên không dám ngỏ lời. Biết bao nhiêu chàng trai thầm thương trộm nhớ cô, ai cũng điêu đứng vì cô, hắn cũng phải như vậy. Cô không cho phép một kẻ nghèo hèn như hắn lại không yêu cô! Rồi thế nào hắn cũng sẽ đến và quỳ dưới chân cô mong ban phát tình yêu!
 
Nhưng cô tiểu thư không biết rằng chàng chăn bò đã không còn muốn nhìn cô nữa rồi. Hắn đã quyết định đi tìm Nhật Hạ. Hắn nằm bên cạnh người mình thương ba tuần rồi. Mẹ hắn khuyên mãi chẳng thấy con hồi tâm thành ra bỏ phế, hàng ngày cột giỏ đựng cơm lên cổ con bò đầu đàn để duy trì sự sống cho thằng con bất trị. Thành ra còn mỗi lũ bò chú ý đến sự hiện diện của hắn và đến thăm hắn mỗi ngày. 
 
Chờ mãi không thấy chàng chăn bò trở lại, cô tiểu thư quyết định đi tìm. Cô phải hỏi hắn cho ra lẽ, tại sao hắn không yêu cô mà lại yêu một người đã chết từ rất lâu rồi. Tình yêu cần sự chung thủy nhưng mù quáng đến thế thì không thể chấp nhận được. Chôn vùi cả tuổi thanh xuân, tương lai và gia đình chỉ vì một người đã chết! Điên rồ! Khờ dại! Nàng muốn mắng một trận cho đầu óc hắn tỉnh ra. Thế là nàng tìm lên đồi. 
 
Đồi chiều ngập đầy hoa cỏ dại. Chàng chăn bò nằm đó, bên ngôi mộ bạc màu sơn. Nàng đến gần bên mới thấy hắn chỉ còn bộ xương với hàm râu xồm xoàm. Trên trán hắn loang vệt máu tươi. Nàng hốt hoảng lay hắn dậy. Một hồi lâu mới thấy đôi mắt hắn mở ra nhìn nàng ngạc nhiên. Nàng tát rồi tuôn một tràng xối xả vào mặt hắn, rằng tại sao lại hủy hoại cuộc sống của mình chỉ vì một người đã chết. Hắn xô nàng ra, ánh mắt dữ tợn:
 
- Nhật Hạ là tất cả đối với tôi!
 
- Vậy thì anh chết đi! – Nàng hung tợn – Anh chết đi. Bỏ cha mẹ già yếu lại đó đừng lo. Sao anh khờ vậy? Con vật còn khao khát sống còn anh lại muốn chết! Hèn nhát! 
 
Nàng nhìn hắn. Hắn nhìn nàng. 
 
- Là hèn nhát đó anh có hiểu không? Chết vì yêu là cái chết hèn nhát nhất! Anh tưởng Nhật Hạ muốn anh làm như vậy ư? Rằng cô ấy sẽ hạnh phúc khi thấy anh như thế này ư?
 
Đôi mắt nàng hung tợn. Rồi đôi mắt ấy ngân ngấn nước. Hắn thấy mình tan chảy trong đôi mắt đó, ánh nhìn trong vắt như đôi mắt Nhật Hạ lần cuối cùng nhìn hắn. Hắn ngồi thụp xuống ôm mặt khóc. Nước mắt chảy thành dòng rơi xuống ướt đẫm những cánh hoa dại, rồi đọng lại như những giọt sương tinh khiết, trong lành. Nàng mủi lòng ngồi xuống cạnh bên kéo đầu hắn tựa vào vai thì thầm:
 
- Cứ khóc đi nhưng đừng trốn chạy. Cuộc sống là phải đối đầu với hiện thực. Nhưng dù thế nào trời vẫn sẽ xanh, và nắng vẫn rất vàng…
 
Nghe mấy lời đó hắn ngẩng đầu lên nhìn trời. Ơ kìa, Nhật Hạ đang ngồi trên đám mây nhìn hắn cười rất tươi. Hắn cười đáp lại rồi lấy tay quệt nước mắt. Những tia nắng cuối ngày vàng ruộm nhuộm thắm sắc hoa dại lần cuối cùng trong ngày rồi tắt. 
 
Chiều hôm ấy người ta thấy hai con người dìu nhau xuống đồi, điều lạ là kẻ con trai lại tựa vào cô con gái bên cạnh. Phía sau hai người ngọn đồi chi chít mộ in trên nền trời ráng đỏ hoàng hôn… 
 
Truyện ngắn của Kim Ngân/NHN

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)