1. Trang chủ
  2.  › 
  3. Văn học
  4.  › 
  5. Phóng sự - Ký sự

Chuyện khó tin về ngôi nhà không đứng được giữa phố cổ Hà Nội

10/05/2021
Trái ngược với vẻ hào nhoáng bên ngoài mặt tiền phố cổ, sâu trong ngõ 44 Hàng Buồm, (quận Hoàn Kiếm, Hà Nội) là ngôi nhà nhỏ chưa đầy 6m2 của gia đình bác Hoàng Văn Xuân. Hơn nửa cuộc đời, bác Xuân đã sống với ước mơ một ngày được đứng vươn vai trong chính ngôi nhà của mình.

Căn nhà đệ nhất nhỏ giữa lòng phố cổ

Bước chân vào ngõ  như bước chân vào căn hầm tối tăm, nhà của bác Xuân có diện tích nhỏ nhất trong ngõ, diện tích căn nhà chỉ vẻn vẹn chưa đầy 6m2, gọi là nhà, nhưng chính xác nó giống một căn buồng nằm trên cái gác xép, trong con ngõ tối om, chặt hẹp nhất phố cổ Hà Nội. Người ở trong nhà chỉ có thể nằm hoặc ngồi, thậm chí là quỳ, bò mỗi khi di chuyển.

Nếu không được chỉ đường, chắc khó có ai có thể tưởng tượng được có một căn nhà như vậy tồn tại. Để lên được nhà phải trèo qua một đoạn tường cao gần 2m. Xung quanh chằng chịt dây điện, không có cửa ra vào. Đã mấy chục năm nay, trong căn nhà này chưa hề có ánh sáng mặt trời, sóng điện thoại cũng mất.

Lối lên nhà bác Xuân, căn nhà mệnh danh nhỏ nhất phố cổ.

Vừa ló đầu lên leo lên phòng nhà anh, khoảng không gian ấy nhỏ đến mức chỉ lọt đúng một cái nhìn. Đồ vật trong nhà được tối giản hết mức: Một chiếc tivi cũ thô treo trên tường, xô gạo, một chiếc quạt, một nồi cơm điện và tủ quần áo nằm dọc trên một rãnh chạy dài theo chiều dài của căn phòng…

Chỗ trú ngụ ấy khi chưa lấy vợ là chỗ ngủ của bốn anh em bác Xuân. Ngày xưa nền nhà chỉ là trần ximăng lám nhám, trải chiếu chứ chưa có tiền lát đá hoa như sau này. Căn nhà bề ngang chỉ 2,5m nhưng có đến ba người ở.

Hỏi chỗ ở nhỏ như vậy ngủ sao, bác Xuân chỉ sáu viên gạch là bề ngang của căn nhà, bảo: “Đây, chỗ ngủ là sáu ô vuông này đây, mỗi người hai ô vuông (30cm/viên) là vừa khít, nằm muốn cựa quậy cũng khó, phải nằm im như tượng, như người nằm trong quan tài. Khi thằng Thủy được 3 tuổi, vợ chồng tôi định đẻ thêm nhưng thôi. Nhà chật chội quá, mới một đứa đã chật cứng chỗ ngủ”.

23 năm không thể đứng vươn vai

Khác xa với cảnh nhộn nhịp, hào nhoáng của phố cổ Hà Nội, ngôi nhà của bác Xuân không khác gì hộp diêm, xung quanh được bao bọc bởi những bức tường xi măng lâu ngày đã ẩm mốc, từng mảng tường loang lổ. Thế nhưng, nó là nơi đã gắn bó với người đàn ông mái tóc điểm bạc này 2/3 cuộc đời.

"Nói là nhà nhưng nó còn bé hơn nhà vệ sinh của những gia đình khác. Mọi người vẫn gọi nhà của tôi là nơi ở trong con ngõ nhỏ nhất, sống trong ngôi nhà nhỏ nhất, ở khổ nhất. Bao năm nay tôi toàn phải ngồi, nằm. Đến mặc áo phải quỳ chân, còn mặc quần phải nằm ngửa ra cơ cực vô cùng. Tôi mang tiếng ở phố cổ mà khổ hơn nhà quê.

Nhà chật chội, bất cứ khi nào có khách tôi lại mời ra quán nước đối diện ngõ. Cuộc đời tôi chẳng mua sắm chiếc áo sơ mi nào, chỉ toàn áo phông vì muốn cũng chẳng sơ vin được. Với lại công việc cũng chẳng sửa soạn đi đâu bao giờ.

Người đàn ông với ước mơ một ngày nào đó ngủ dậy có thể vươn vai .

Tôi và vợ đến với nhau nhờ mai mối, cũng không tìm hiểu không gian sống của nhau trước nên khi về nhà vợ chán nản, khóc rất nhiều. Lúc đó, tôi cũng chỉ biết an ủi vợ và thống nhất chăm chỉ đi làm cùng phấn đấu để mua một căn hộ mới. Hai vợ chồng bảo ban nhau làm ăn với ấp ủ sau này sẽ mua được một ngôi nhà đúng nghĩa.

Thế nhưng cuộc sống chẳng như mơ, khi công việc chính tôi chạy xe ôm còn vợ làm tạp vụ. Sống với nhau thấy có quá nhiều bất tiện và mãi cuộc sống không khá lên được, cô ấy bỏ bố con tôi đi tìm hạnh phúc mới, khi đó con trai lớn nhà tôi mới chỉ 10 tuổi.

Thời gian đầu cũng buồn và suy sụp lắm nhưng nghĩ cảnh sống trong ngôi nhà như vậy vợ mình cũng chịu đựng đủ quá rồi.

Thương con lắm, nó đẻ ra chỉ nặng 1,5 kg. Lớn lên một chút thì mẹ bỏ đi, hai bố con cùng nhau sống cảnh cùng cực. Vì hoàn cảnh nên không cho con ăn học được đến nơi đến chốn. Hồi còn đi học nó phải nằm xuống sàn học bài, viết chữ.

Giờ con tôi cũng chuyển ra ngoài, cuộc sống còn nhiều khó khăn vất vả, nhưng đỡ hơn vì đỡ phải chịu khổ cực trong nhà như bố. Trước làm bảo vệ cho một khách sạn ở gần nhà nhưng con ở luôn tại đó. Tuy nhiên cách đây hơn nửa năm cháu bảo vào Đà Nẵng làm cùng bạn.

Mỗi khi về thăm bố, cháu chỉ gặp tôi ở ngoài quán trà đá rồi lại đi, chẳng muốn lên nhà. Mình khổ đủ rồi, không muốn con ở đây gắn với mình cả đời ở chốn này được."

Hơn nửa cuộc đời, bác Xuân đã sống với ước mơ một ngày được đứng vươn vai trong chính ngôi nhà của mình - vậy mà ước mơ thì vẫn còn đó, chỉ có thời gian đều đều trôi đi.

Người ta vẫn hay đùa nhau "có nhà phố cổ thì chẳng có gì ngoài điều kiện", nhưng có thật thế không?

Môi trường & Xã hội

https://moitruongvaxahoi.vn/chuyen-kho-tin-ve-ngoi-nha-khong-dung-duoc-giua-pho-co-ha-noi-1031464756.html

Tin cùng chuyên mục


Logo

Tin tức tổng hợp Kinh tế & đời sống: Thông tin đa chiều

Giấy phép hoạt động trên mạng Internet số: 3135/GP - TTĐT, STTTT Hà Nội cấp ngày 20/6/2019. Giấy phép sửa đổi, bổ sung số: 4876/GP - TTĐT, cấp ngày 08/10/2019.

Chịu trách nhiệm quản lý nội dung: Trần Thị Hạnh

Trụ sở: 99/26 Định Công, quận Hoàng Mai, Hà Nội, Việt Nam

Đường dây nóng: 0388308001 - Email: toixkld@gmail.com

Vận hành bởi: Công ty Cổ phần Truyền thông Hạnh Nguyên (Hanh Nguyen CSC)